Cô biết hỏi vấn đề này thật ngây thơ, nhưng nhịn không được muốn hỏi một câu.
Anh có tự hỏi người phụ nữ mà anh kéo vào phòng bảy năm trước là ai? Có cảm giác tội lỗi trong lòng không?
Hai người bọn họ đã phát triển đến thời điểm này, buổi sáng mới lĩnh chứng, buỏi trưa đã xảy ra chuyện này.
Cô thật sự không thể không tin tưởng, cuộc đời đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Lục Hạo Thành nói: “Lam Lam, anh đã kiểm tra lại không giải quyết được gì, bởi vì sau đêm hôm đó em đã biến mắt nên không tiếp tục điều tra nữa.”
Khi đó anh kiêu căng ngạo mạn, tranh đoạt thắng thua.
Cùng Tần Ninh Trăn đối đầu vài năm.
“Lúc đó, Tần Ninh Trăn đang ồn ào muốn tập đoàn Lục Thị đổi thành tập đoàn Lục Trăn, anh vẫn không đồng ý, bà ta muốn tìm được nhược điểm, hoặc khiến anh gặp chuyện ngoài ý muốn, khiến công việc làm ăn trở nên khó khăn, lúc đó anh một lòng nghĩ đến việc kinh doanh, cho nên xem nhẹ chuyện này.
Bảy năm trước, cũng bởi vì bà ta bỏ thuốc vào rượu, mới có chuyện đêm đó giữa chúng ta.
Nhưng Lam Lam, hiện tại nhớ lại, anh vô cùng cảm kích đêm hôm đó, anh rất hạnh phúc, trong hoàn cảnh đó anh vẫn có được cô.”
Nếu năm đó anh tiếp tục theo dõi, có lẽ, nhất định có thể tìm được Lam Lam sớm hơn.
“Ngay sau khi công việc kinh doanh ổn định, anh đã đến các cô nhi viện khắp nơi để tìm em, nhưng đều thất vọng hết lần này đến lần khác, Lam Lam, em có biết không?
Lúc đó anh rất đau khổ, lúc chống đỡ không nỏi, anh sẽ lấy ra ảnh chụp của chúng ta, nhìn khuôn mặt tươi cười của em, để niềm tin đã đánh mắt từ từ trở lại, còn có cả bản ghi âm, mỗi lần vừa nghe em gọi anh Hạo Thành, anh liền cảm thấy tràn đầy năng lượng.”
May mắn thay, anh không bối rối hay hoảng sợ trong cuộc sống, luôn tin rằng điều kỳ diệu sẽ xảy ra sau tất cả những cố gắng và chờ đợi.
Lam Hân quay đầu. nhìn thoáng qua anh, cười nói: “Cho nên, anh thua, tập đoàn Lục Thị vẫn đổi thành tập đoàn Lục Trăn, đúng không!”
Lục Hạo Thành gật nhẹ, đáy mắt chua xót tươi cười: “Không sai, anh thua, Tần Ninh Trăn ngay tại buỏi tối hôm anh và em gặp nhau, lúc anh không ở nhà, chuốc say cha anh, và đã có tập đoàn Lục Trăn.
Tập đoàn Lục Trăn là lúc mẹ anh còn là nhà thiết kế, cùng cha anh gây dựng, vừa mới trở thành tập đoàn đứng đầu thành phố Giang, nhưng đang dần một thoái hoá năm sau không bằng năm trước.”
Anh đôi khi tự hỏi không biết có phải bị quả báo không, hồi đó cha đã bỏ mẹ anh nhẫn tâm như vậy.
Lam Hân nhìn anh nắm chặt tay mình, đáy mắt đầy phức tạp, nhìn thấy sắc mặt anh chọt lóe qua thống khổ, máy năm nay, anh cũng không dễ dàng.
XNggi ” Lam Hân cúi đầu, lắc đầu quầy quậy.
Lục Hạo Thành sửng sốt'”Lam Lam……
“Im miệng!”Lam Hân trừng mắt.
Lục Hạo Thành: “Được, Lam Lam, anh im miệng, không nói lời nào, em đừng tức giận.”
Khốn kiếp, kẻ lừa đảo, Lục Hạo Thành đồ xấu xa, khiến em vừa hận vừa yêu, anh bảo em hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Em rốt cuộc nên làm như thế nào?
Nhớ kỹ nên nhớ kỹ, quên nên quên, thay đổi có thể thay đổi, nên làm sao bây giờ?”
Lam Hân lại nhìn anh đầy vẻ tức giận, dáng vẻ cô khóc lóc om sòm, ở trong mắt Lục Hạo Thành, chính là làm nũng.
“Lam Lam, vậy em nhớ kỹ nên nhớ kỹ, quên nên quên, thay đổi có thể thay đổi, nếu có thể, thì chấp nhận một chút không thể thay đổi, anh biết lòng em nghĩ như thế nào, em cần thời gian.
Nhưng mà Lam Lam, năm tháng trôi qua, anh rất quý trọng từng khoảnh khắc bên em, ở cạnh em lúc nào anh cũng cảm thấy quý giá.”
Đôi mắt đen và sáng của anh vẫn bình thản nhìn cô, khi ở bên cô, cô như ánh nắng mùa đông khiến anh cảm nhận được sự ấm áp cùng cảm động.
Lam Hân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
“Lục Hạo Thành, trong lòng ai cũng có một viên đá. Hoặc là bạn muốn nó ở trong đáy lòng mình mãi mãi, hoặc bạn có thể phá vỡ nó và để nó rời khỏi trái tim của bạn. Nếu bạn sẵn sàng chấp nhận một điều gì đó, cho dù có vực thẩm trước mặt, cũng sẽ bước tiếp, không phải ngu ngóc, mà không làm như vậy, sẽ lo lắng.
Không làm như vậy, trái tim sẽ luôn bị tra tắn.
Nếu em không thể tha thứ cho anh, sẽ rời xa anh. ……