Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 782





Trường học quý tộc ở thành phố Giang được trang bị phần cứng và phần mềm rất tốt, môi trường trong khuôn viên trường cũng tuyệt, yên tĩnh và thanh bình.

Lục Hạo Thành cùng Lam Hân đi về phía văn phòng.

Trong văn phòng chủ nhiệm lớp, Lam Tử Kỳ cùng một cô bé mũm mĩm đang đứng ở cửa văn phòng, đối phương khẽ nức nở, mà Lam Tử Kỳ mang vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở một bên.

Cha mẹ của cô bé kia đến trước Lục Hạo Thành cùng Lam Hân.

Cô giáo chủ nhiệm là một phụ nữ trung tuổi đeo kính, trông rất hiền lành.

Nhìn thấy cha mẹ hai bé đều đã đến đây, bà đang muốn mở miệng giải quyết vấn đè.

Cô bé mập bỗng nhiên khóc lên: “Mẹ, Lam Tử Kỳ này là đứa không có cha, cũng dám đánh con, mẹ nhát định phải giáo huấn cậu ta.”

Mẹ cô bé kia lạnh lùng nói: “Con nhóc thối này, mày làm cái gì vậy?

Cũng dám bắt nạt con tao.”

Nói xong liền giơ tay lên, muốn đánh cho Lam Tử Kỳ một tát.

Lục Hạo Thành vừa cùng Lam Hân chạy tới, tức giận nói: “Cô dám động vào con gái tôi một cái, tôi không để cô ra khỏi văn phòng này”

Với giọng điệu lạnh lùng và vẻ uy nghiêm của anh, bàn tay đang giơ lên của người phụ nữ dừng lại trên không trung.

Cô ta mặc áo choàng lông chồn trang điểm đậm, dáng người mảnh khảnh, nét mặt có chút dữ tợn, đôi môi đỏ mọng có chút bóng quá.

Nghiên đầu nhìn qua Lục Hạo Thành, nháy mắt liền lúng túng.

“Anh là ai?”

Ánh mắt sắc bén của người phụ nữ thấy rõ gương mặt của Lục Hạo Thành, loáng thoáng cảm giác có chút quen thuộc, nhưng không nhớ được đã gặp qua ở đâu.

Người đàn ông mập đứng ở bên cạnh, lúc nhìn thấy Lục Hạo Thành, vẻ mặt liền sợ hãi.

“Giám đốc …. Lục, sao lại là anh?”

Lục Hạo Thành liếc mắt nhìn đối phương, cũng không quen anh ta.

Lục Hạo Thành nhìn con gái, nhẹ giọng hỏi: không sao chứ?”

Kỳ Kỳ, con Lam Tử Kỳ nhìn thấy mẹ đến, trong lòng bỗng nhiên tủi thân, “Mẹ, Tần Điềm Điềm mắng con là con hoang, mắng con không có cha, gọi con là con ngoài giá thú, con nghe không nổi nữa, liền đánh, không phải con gây chuyện trước, là cậu ta mắng con trước.”

Lam Hân vừa nghe lời này, đau lòng vô cùng.

Đứa nhỏ này, sao lại biết Kỳ Kỳ không có cha, Lục Hạo Thành đã ở trong nhóm.

Lục Hạo Thành vừa nghe đến từ con hoang, đáy lòng giận dữ.

“Hừ! Cha tôi nói cậu vốn không có cha, cậu chỉ là con hoang, cậu được tới nơi này đọc sách, đều là mẹ cậu dùng thủ đoạn bắt chính đổi lấy, cho nên, tôi nói sai cái gì nào.”

Tần Điềm Điềm khóc lóc lên án.

chapter content



“Cô giáo, thật xin lỗi! Là tôi giáo dục có vấn đè, tôi sẽ nghiêm khắc sửa lại.”

Tần Hoài vừa nói, một bên thật cẩn thận nhìn Lục Hạo Thành.

Mà mẹ Điềm Điềm vừa nghe, ánh mắt châm chọc nhìn Lam Hân, “Thì ra là như vậy, nơi này chính là trường học quý tộc, không phải người bình thường có thể vào được, lại càng không phải ai cũng ó thể tới.

Thưa cô, với những phụ huynh như vậy thì học sinh không yên tâm học được, tôi đề nghị đuổi học con cô ta. “

“Cô câm miệng.”Tần Hoài quát vợ mình.

Người trước mắt là ai, bác của anh ta cũng phải nhường nhịn Lục Hạo Thành.Địa vị của anh ở thành phố Giang hết sức quan trọng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv