Anh muốn đi ăn để chúc mừng bản thân thoát kiếp độc thân.
Lam Hân thấy anh mới sáng sớm đã vui vẻ đến giờ, lời muốn nói cũng không thốt ra.
Cô rất hiếm khi thấy Lục Hạo Thành vui vẻ như vậy.
Một người đàn ông mà phụ nữ trên thế giới này đều không thể cưỡng lại, lại yêu cô, cô cảm giác bản thân thật may mắn.
……. Nhạc Cần Nghiên tới nơi, gọi cho Nhạc Cần Hi, cô trực tiếp vào thang máy, lên thẳng phòng làm việc của em trai.
Nhạc Cần Hi thích màu xám, văn phòng anh cung giống như con người, vừa tiến vào liền khiến người ta có cảm giác tỏa sáng.
Nhạc Cẩn Nghiên cười đi vào, nhìn thấy em trai đang nghiêm túc làm việc, nhịn không được cười cười: “Hi Hi, chị đến rồi.”
Nhạc Cần Hi mặc bộ tây trang thủ công đắt tiền, anh tuần khí phách, anh nâng mắt nhìn người chị gái xinh đẹp nhà mình: “Chị đã đến rồi, mau ngồi đi, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm.”
“Được”
Nhạc Cần Nghiên đánh giá văn phòng, cũng không tệ lắm.
Trợ lý của Nhạc Cần Hi là một người đàn ông hiền lành và dịu dàng đeo kính vàng, anh ta rót cho Nhạc Cẩn Nghiên một tách cà phê rồi lui ra ngoài.
Nhạc Cần Nghiên ngồi xuống đối diện, hỏi: “Hi Hi, em còn bận nhiều không?”
Nhạc Cần Hi cúi đầu nhìn văn kiện: “Chị, khoảng hai, ba ngày nữa là đỡ bận rồi.”
“Oa! Xem ra công việc kinh doanh của em trai chị cũng không tồi nhỉ.”
Nhạc Cần Nghiên nhìn thấy em trai càng ngày càng xuất sắc, vẻ mặt vui mừng.
Bảy năm qua, thằng bé đã lột xác vô cùng hoàn mỹ, vượt trội hơn những người đồng trăng lứa.
Nhạc Cẩn Nghiên nghĩ đến Lam Hân, vẻ mặt tiếc hận, một cô gái được thiên sứ bảo bọc, một chàng trai được trời ban phước.
Cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau.
Nhạc Cẩn Nghiên nhìn em trai “Hi Hi, nếu Lam Lam kết hôn, em sẽ chúc phúc cho cô ấy chứ?”
Nhạc Cần Hi kinh ngạc, có chút mê mang nhìn thấy chị mình, khóe môi cong cong: “Chị nói lời này là sao?”
Nhạc Cẩn Nghiên hơi mím môi, lẳng lặng nhìn đôi mắt em trai dần nhuốm màu đau đớn, bản thân cô cũng đau theo Tình cảm của Hi Hi đối với Lam Lam, cô tận mắt nhìn thấy.
“Hi Hi, Lam Lam cùng Lục Hạo Thành đã ở bên nhau, suy nghĩ của Lam Lam, em cũng hiểu được, chị chỉ không muốn em quá đau khổ.”
Nhạc Cần Hi siết chặt bút trong tay, cố ra vẻ tươi cười: “Chị, chị muốn nói gì với em sao?”
Trên đời nhiều người phụ nữ tỏa sáng như sao trời, nhưng anh chỉ muốn dịu dàng với một người.
Đây là cô gái trong mộng của anh, nhưng giác mộng đã vỡ.
tan.
Tắt cả những gì còn lại là công việc.
Nhạc Cẩn Nghiên nói: “Hi Hi, không có gì, chị chỉ muốn qua thăm em.”
Cô vẫn không đành lòng nói cho anh.
Nhạc Cẩn Hi: “Chị à, thế này không giống chị chút nào, có cái gì cứ việc nói thẳng đi, em đã sớm nghĩ thông rồi.”
Vẻ mặt Nhạc Cẩn Nghiên cứng đò, trong lòng chua xót càng sâu: “Hi Hi, em thật sự nghĩ thông suốt rồi sao?”
Nhạc Cần Hi cười khẽ gật đầu, nhớ tới cô gái đơn thuần kia, đôi mắt đen của anh tràn ra vẻ dịu dàng, “Chị ơi, yêu một người là để cô ấy hạnh phúc, cho dù em không có được người đó, chỉ cần có thể nhìn cô ấy hạnh phúc, em cũng hạnh phúc.”
Giọng Nhạc Cần Hi khàn khàn, nhưng rất bình tĩnh, có thể thấy được, trong khoảng thời gian tránh gặp mặt Lam Hân, anh thật sự đã hiểu rõ rất nhiều chuyện.
Nhưng trên thế giới này chỉ có Nhạc Cẩn Nghiên hiểu rõ, thứ Cần Hi yêu thích, ngay cả cây táo cũng sẽ không cắt một quả, cô chỉ trích “Em là tên ngốc.”
Đây là lần đầu tiên cô nói em trai mình như vậy.