Lam Hân uống một ngụm nước, hỏi:"Lục tổng muốn ăn gì?"
Cô biết bọn họ quen ăn sơn hào hải vị, nhưng cô không có đủ tiền mời anh đi ăn sơn hào hải vị.
Lục Hạo Thành nhìn nhăn sắc thanh thuần , đơn thuần của cô, ánh mắt khẽ rung, suy tư về một thứ, một lát sau anh nói:"Đi quán ăn Tứ Xuyên lần trước đi, đồ ăn bên trong mùi vị không tồi," Anh và Mộc Tử Hành cũng thường đi đến quán ăn này ăn cơm.
Lam Hân vừa nghe, đến đó ăn, trong phạm vi chi trả của cô.
"Vậy thì đi thôi ! Bây giờ qua đó, thời gian vừa đúng lúc, người bên đó khá đông."Lam Hân cũng rất thích quán ăn đó.
Đặc biệt là tôm ở quán, đặc biệt cấp lực.
Cô rất thích ăn.
Hôm đó hẹn Cẩn Hi, đi ăn một chầu hải sản.
"Đi thôi." Lục Hạo Thành ngửa đầu, uống một ngụm nước.
Lam Hân nhìn thấy, hơi sửng sốt một chút, ánh mắt Lục Hạo Thành ngẩng đầu uống nước, khiến cho ngũ quan của anh càng thêm đẹp, khuôn mặt tuấn mỹ lạ thường.
Bên ngoài thì lạnh lùng, luôn đem lại cho người khác cảm giác xa cách và lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại đem đến cho người khác cảm giác gần gũi, đẹp đến động lòng.
Dáng người anh giống như mấy bức tượng điêu khắc Hy Lạp, cả người toát ra một khí chất uy nghiêm, giống như ánh sáng, như người dẫn đường, người qua đường xung quanh, đều quay người lại nhìn anh, đều ngạc nhiên mà không nhịn được mới quay lại nhìn anh,
Hình như anh cảm nhận được ánh mắt của Lam Hân, Lục Hạo Thành bỗng nhìn cô, ánh mắt thầm mặc, mang theo một lực hấp dẫn, khiến cho người đi cũng anh không chịu được mà trầm luân theo.
Lam Hân thấy anh nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên phát hiện mình thất lễ, cô nhanh chóng thu lại ánh mắt, trên mặt đỏ bừng, tâm cũng kinh hoàng.
Cô nhanh chóng hít một hơi, vì sự thấy lễ của mình mà cảm thấy xấu hổ.
Cô cúi đầu, cô luôn tự tin, nhưng giờ phút này lại không dám nhìn Lục Hạo thành.
Cái tay cầm túi, cũng vì lo mà nắm chặt.
Trời ơi, cô bỗng nhiên bị anh hấp dẫn mất rồi.
Lục Hạo Thành cười nhìn khuôn mặt xấu hổ mà đỏ bừng của cô, vẻ mặt thật đáng yêu, ăn sâu vào trong lòng anh.
Khuôn mặt tuổi thơ, với gương mặt bây giờ giống nhau đến kinh ngạc, khiến cho tim của Lục Hạo Thành, nhanh chóng cảm thấy kinh hoàng, ánh mắt mong đợi.
Điều anh cần làm bây giờ là đợi, đợi Mộc Tử Hành điều tra được tất cả mọi chuyện.
Thời gian này, Tô Cảnh Minh thỏa hiệp thành công với Lục Hạo Thành gọi điện đến, gọi rất nhiều lần, nhưng Lục Hạo Thành không có nghe máy.
Lục Hạo Thành cố ý để điện thoại ở chế độ yên lặng.
Tô Cảnh Minh cũng xui xẻo thật, chậm vài giây, thì đã bị Lục Hạo Thành cho vào danh sách đen, thời gian ngắn, Tô Cảnh Minh không gặp được Lục Hạo thành rồi.
Mặc dù Tô Cảnh Minh làm việc rất cẩn thận chu đáo, chịu khó, nhưng đắc tội với Lục Hạo Thành, chính là đắc tội với hoàng đế rồi.
Huống chi lại còn vì Lục Hạo Thành đang giúp Lam Hân.
Tô Cảnh Minh sau khi biết được nguyên nhân câu chuyện, xuýt nữa thì đau khổ mà khóc ra nước mắt, hối hận bản thân không trả lời sớm một chút, không chỉ như vậy anh đã có thể giành được căn biệt thự ba tầng rồi.
"Lam tiểu thư là học đại học ở thành phố Giang, không biết tiểu học thì học ở đâu?" Lục Hạo Thành giống như không để ý mà hỏi.
Lam Hân bỗng nhiên nhìn anh kiểu kì quặc, tại sao anh đột nhiên lại hỏi cái này?
Lục Hạo Thành cười nhạt giải thích:"Lam tiểu thư không cần nghĩ nhiều, tôi cũng chỉ là tò mò nên tiện hỏi thôi."
Trong lòng Lam Hân cười thầm, anh đúng là tùy tiện thật.
Lam Hân nghĩ, nói: "Tôi bị mất đi một phần trí nhớ, tôi nhớ mình học đến lớp năm tiểu học, đều là học ở quê, cấp hai mới đến thành phố Giang học."