Lê Quang Hách cùng Lục Hạo Thành đều dùng ánh mắt thâm thúy, mỉm cười nhìn Lam Hân.
Lục Hạo Thành là anh chàng độc thân hoàng kim ở thành phố Giang, mọi người đều nói, anh chán ghét phụ nữ, bên người chưa từng có phụ nữ, nhưng giờ lại có luôn vị hôn thê, không biết vả mặt bao nhiêu người.
Lam Hân đỏ mặt, nhìn Lê Quang Hách hào phóng cười: “Giám đốc Lê, xin chào!”
Lý Nghệ Na vừa thấy Lục Hạo Thành đến đây, cũng yên tâm “Giám đốc Lục, cậu đã đến đây rồi.Giờ tôi còn có việc phải đi trước, Lam Lam liền giao cho cậu.”
Lát nữa bà còn có một cuộc họp, cũng sắp đến giờ rồi.
Lục Hạo Thành: “Cô Lý đi thong thả.”
“Lam Lam, bác đi trước.”
Lý Nghệ Na nhẹ nhàng xoa tóc Lam Hân, đứa nhỏ này, có Lục Hạo Thành bảo vệ, bà cũng yên tâm.
Lam Hân: “Bác, lần tới chúng ta lại nói chuyện.”
Lý Nghệ Na: “Được!”
Lý Nghệ Na dịu dàng cười với Lam Hân rồi rời đi.
Lục Hạo Thành nhìn Lê Quang Hách, cười nói: “Giám đốc Lê, anh vào phòng trước, chờ một lát tôi sẽ qua.”
Lê Quang Hách gật nhẹ, nhìn Lam Hân, cười nói: “Lam Hân tiểu thư, hy vọng lát nữa còn có thể nhìn thấy cô.”
Nói xong, liền đi vào bên trong, nhưng khi ánh mắt vừa lướt qua Lam Hân, lại lập tức biến thành nam thần cấm dục, lạnh lùng cắm người lạ tới gần.
Khi lướt qua Lâm Tử Thường, Cố An An, Bùi Dao Tinh trước mặt, cũng không liếc mắt một cái.
Mà Lâm Tử Thường lại chìm trong suy nghĩ, Lê Quang Hách, cái tên này, sao lại quen thuộc như vậy, gương mặt kia hình như đã gặp qua ở đâu rồi thì phải.Không thể nhớ ra, nhưng thật sự nhìn rất quen.
Lục Hạo Thành lấy ra điện thoại gọi một cuộc, chỉ chốc lát, Tô Cảnh Minh, mang theo hai gã mặt vest đen bước tới, thân hình hai người kia, so với Tô Cảnh Minh còn cường tráng hơn nhiều.
“Hạo Thành, làm sao vậy?” Tô Cảnh Minh nhìn thoáng qua Lam Hân, lại nhìn thoáng qua Lâm Tử Thường, không rõ tình hình.
Lục Hạo Thành thấp giọng ở bên tai Tô Cảnh Minh phân phó vài câu.
Ngay cả Lam Hân cũng không nghe được, hai người họ nói cái gì?
Tô Cảnh Minh nhìn thoáng qua Lâm Tử Thường, gật nhẹ, ánh mắt trở nên lạnh thấu xương.
Lục Hạo Thành tự nhiên ôm eo Lam Hân, nhìn ánh mắt bối rối của cô gái: “Lam Lam, cùng anh đi ăn với giám đốc Lô Lam Hân nghe vậy lập tức từ chối: “Em vừa ăn rồi, đồ ăn rất ngon nhưng giờ em không ăn thêm được nữa.”
Hơn nữa, cô luôn cảm thấy cái người tên Lê Quang Hách kia nhìn cô rất lạ.
Lục Hạo Thành thấy vậy có chút bó tay, cô nhóc này đã ăn bao nhiêu vậy?
Món ăn truyền thống ở nhà hàng này quả thực rất ngon, gần đây đang muốn mang cô đến đổi khẩu vị, không nghĩ tới cô Lý đã dẫn cô tơi.
Lục Hạo Thành: “Không ăn thì ngồi cạnh anh.”
Lam Hân: “Nếu em nhìn thấy một bàn đồ ăn đặc sắc mà chảy nước miếng thì làm sao bây giờ?”
Lục Hạo Thành: “Muốn ăn liền ăn.”
Lam Hân: “Nhưng em ăn không vào, có thể nhìn, không thể ăn, rất khó chịu.”
Lục Hạo Thành xem như nghe hiểu được, cô nhóc này căn bản là không muốn đi cùng anh.
“Cứ đi trước, nếu em muốn ăn, liền ăn một chút, nếu không muốn ăn, thì uống nước trái cây, đi thôi!”
Lục Hạo Thành không cho cô cơ hội từ chối, ôm lấy cô mà đi, toàn bộ quá trình không hề nhìn qua ba người Lâm Tử Thường.
Mà giọng nói và dáng vẻ dịu dàng của anh, làm cho mọi người choáng váng, đây có thật là Lục Hạo Thành trong lời đồn không?
“Giám đốc Lục.”
Lúc Lục Hạo Thành đi lướt qua, Lâm Tử Thường nhịn không được gọi một tiếng, hôm nay Lục Hạo Thành, một thân tây trang tối màu, khí chất trầm ổn, vô cùng hấp dẫn.
Mà Lục Hạo Thành làm như không nghe thấy, mang theo Lam Hân đi thẳng.