Mộc Tử Hoành đang nồi giận, Lục Hạo Thành cũng chưa từ bỏ ý định mà nhắn tin tiếp cho Tô Cảnh Minh.
“Chăm sóc tốt cho Tử Hoành.”
@ Không có thứ gì gọi là lần thứ hai: “Cậu ta cũng không phải con tôi.”Còn thêm một icon phẫn nộ.
Lục Hạo Thành lúc này hoàn toàn từ bỏ khái niệm trao đổi tin nhắn.Một người bận rộn như anh, hạ bút ký, có thể kiếm được tiền triệu, thế nhưng còn hạ mình nói mấy chuyện tào lao với mấy tên đồng đội ngu như heo này, còn bị khinh nhục tứ phía, nơi nơi ghét bỏ, tựa như anh đã làm điều gì có lỗi với họ vậy.
Lục Hạo Thành cũng không tức giận, dù sao, anh là chính anh, không phải Lục Hạo Thành trong mắt người khác, cũng không cần phải đón ý nói hùa một ai.
Cho nên, anh vẫn làm những gì mình muốn.
Tập đoàn Lục Trăn.
Phải mắt ba ngày sau, thiết bị điện tử của tập đoàn Lục Trăn mới khôi phục lại bình thường.
Lục Hạo Khải lập tức đánh giá thấp kỹ thuật của Giang An Yến.
Đây không phải là chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là mấy ngày nay, Lục Dật Kha nổi cơn thịnh nộ, những người ở tập đoàn Lục Trăn đều cảm thấy bắt an.
Lục Hạo Khải cũng không dám mò đến phòng làm việc của Lục Dật Kha.
Lục Dật Kha sáng sớm đã đi làm, tâm trạng không tốt.Trong buổi triển lãm lần này, tập đoàn Lục Trăn có thể nói là quạnh quẽ, chỉ có vài dự án hợp tác, tuy rằng ông ta biết hiện tại làm ăn khó khăn, nhưng cũng không nghĩ sẽ khó như vậy.
Lương Vĩ thấy ông ta tức giận, liền đưa đến một ly nước ám.
“Chủ tịch, ngài cũng đừng quá tức giận, hiện tại thiết bị đều đã được khôi phục, công ty trở lại vận hành bình thường, ngài không cần quá lo lắng.”Lương Vĩ khuyên nhủ.
Lục Dật Kha liếc qua, nghiêm túc hỏi: “Lương Vĩ, chuyện này cậu thấy thế nào?”
Lương Vĩ hơi cúi đầu, chuyện này ông ta không tiện nói, nhưng có thể khẳng định là bởi vì Lục Hạo Khải cố ý bôi nhọ Lam Hân, nên bị tập đoàn Lục Thị trả thù.
“Chủ tịch, chỉ sợ, tập đoàn Lục Trăn còn không ngừng bôi nhọ Lam Hân, tập đoàn Lục Thị sẽ không nhịn nữa, ba ngày có lẽ chỉ là cảnh cáo, nếu sau này còn làm họ tức giận, chỉ sợ, cũng sẽ không nể mặt mũi ngài.”
“Hừ! Thằng khốn Lục Hạo Khải, bản lĩnh thật sự thì không có nhiều, lại học được khả năng đâm lén sau lưng người khác.”
“Đây là đứa con trai ngoan của ông, là đứa con ông nuông chiều từ nhỏ đến lớn, thế nào?
Chính ông cũng không công nhận khả năng của nó soa?”
Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền đến giọng nói châm chọc..
Lục Dật Kha vừa nghe thấy giọng nói này, thì giật mình, ngắng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Tư Tư ăn mặc thời thượng, châm chọc nhìn ông ta.
“Tự Tư, con đã trở lại.”
Lục Dật Kha kích động nhìn cô con gái đã nhiều năm không gặp.
Con bé càng ngày càng đẹp, trông rất giống mẹ, nhưng ánh mắt nhìn cha mình lại đầy vẻ thù địch “Tiểu thư Tư Tư, cô đã trở lại.”
Lương Vĩ cũng kích động nói. .
“Vâng!”Lục Tư Tư gật nhẹ.
Cô bước thẳng vào trong, dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Dật Kha, nhẹ nhàng ngồi xuống sô pha, rồi mới nâng mắt nhìn người cha mình đã không gặp nhiều năm.
Ông ta thật sự già rồi, không còn phong lưu phóng khoáng như thời trẻ, khóe mắt rũ xuống, nhưng con ngươi vẫn sắc sảo như cũ, nhưng không còn vẻ sáng ngời như những năm cô còn ở nhà, nó đục hơn rất nhiều, trên trán cũng có nếp nhăn, dáng người cũng có chút mập, thời đại công tử thế gia người người săn đón giờ cũng chỉ là quá khứ.