Lam Hân nói xong, không chờ cho Lâm Tử Thường trả lời, Lam Hân bình tính rời đi, khóe miệng cô nở nụ cười nông cạn, không chiến thắng thì là gì chứ?
Chỉ là, cô đã phải chịu đựng quá nhiều tổn thương, nên sớm đã luyện ra nội tâm nội hàm phong phú, không phải cho tiếng ồn trần thế, không phải cho cám dỗ và dao động.
Đã nhìn thấy một câu nói, chỉ cần có lòng tự trọng và tình yêu, cho dù là một bó xương trắng thì cũng đáng giá ngàn vàng!
Lâm Tử Thường nhìn bóng lưng Lam Hân, ánh mắt từng inch phóng to, bóng lưng thon thả, giống như khung xương kiêu hãnh trước gió, xương sắt, nói tóm lại, cô ta, đã xem thường Lam Hân rồi.
Thực sự không thể đối xử với cô như người phụ nữ bình thường, nếu không, sẽ mắt sẽ sụp đồ.
“Lam Hân, cô đợi đó cho tôi, chuyện này, vẫn chưa xong đâu.” Lâm Tử Thường đứng tại chỗ nghiền răng và tự nói một mình.
Nhưng, chuyện của TT, cô biết rồi, vậy Lục Hạo Thành thì sao?
Lâm Tử Thường nheo mắt nhìn lẽ nào TT đã đem chuyện của cô ta nói ra ngoài rồi sao?
Không, TT chỉ liên lạc với cô ta qua điện thoại, chưa hề nhìn thấy người thật, nếu không, với tính cách của Lục Hạo Thành, thì sớm đã tìm cô ta tính sổ rồi.
Cô ta liếc nhìn thang máy ở đây, cô ta bước qua để xem, nó đi thẳng lên tầng 25.
Lục Hạo Thành vẫn đang tăng ca, vậy thì, bây giờ cô ta lên đó, có thể hóa giải mọi chuyện được không? Có thể trở thành người khác trong mắt Lục Hạo Thành không?
Lâm Tử Thường suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đã từ bỏ đấu tranh, cô ta đi đến thang máy, do dự một lúc, rồi bắm thang máy lên tầng 25.
Còn Lam Hân lái xe qua, nhìn hành động của Lâm Tử Thường, bất lực lắc đầu, người phụ nữ này thực sự bó tay, cũng thực sự không bỏ cuộc.
“Ha ha……” Lam Hân mỉm cười, nhìn vào thời gian, gần sáu giờ, lẽ nào cô ta vẫn muốn đi lên sao?
Sao trong lòng lại không thoải mái như vậy chứ?
Lam Hân bắt ngờ phanh gấp, chiếc xe phát ra tiếng kêu thất thanh.
Cô lùi xe trở lại bãi đậu xe, khiến cho cô trở thành sát thủ đậu xe ngay lập tức.
Cô do dự một lúc, tự nhủ trong lòng rằng đó là người đàn ông của cô, hai người họ đã xác nhận mối quan hệ, chỉ thiếu một bước quan hệ nữa, nếu đã như vậy, vậy cô sẽ không cho phép những người phụ nữ khác bám lấy người đàn ông của cô.
Lam Hân bắt ngờ mở cửa ra và đi thẳng vào thang máy.
Nhìn thang máy đã lên đến tằng 25, đôi mắt trong trẻo của cô đã chết khi nhìn vào hai con số đó.
Bây giờ Âu Cảnh Nghiêu cũng đang nghiêm túc làm việc trong văn phòng, những ngày này Mộc Tử Hoành không thể đến làm việc, nên khối lượng công việc của anh ấy tăng gấp đôi, tại thời điểm này sẽ không chú ý đến một Lâm Tử Thường sẽ lặng lẽ đi lên.
Lam Hân đang chờ thang máy ở tầng 1, còn Lâm Tử Thường đã lên đến tầng 25, Bầu không khí sang trọng nơi đây, ngày ký hợp đồng cô ta đã đến, luôn cảm thấy làm việc ở đây, sẽ thoải mái hơn.
Cô ta liếc nhìn xung quanh, đèn được bật ở khắp mọi nơi, màu xanh lá cây rất đẹp.
Đèn văn phòng của Lục Hạo Thành vẫn còn sáng, cô ta duyên dáng nhếch môi, bước chân nhẹ nhàng đi qua.
Chỉ cần có cơ hội ở một mình với Lục Hạo Thành, cô ta sẽ có hy vọng không giới hạn.
Cô ta đối phó với đàn ông, có thủ đoạn nhất định.
Cánh cửa của văn phòng vẫn chưa khóa, cô ta nhẹ nhàng đẩy nó ra rồi đi vào nhìn vào văn phòng của Lục Hạo Thành, rộng rãi và sáng sủa mang hơi thở thời thượng.
Lục Hạo Thành ngồi ở bàn làm việc của mình, cúi đầu nhìn tài liệu một cách cẩn thận, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt của anh, khuôn mặt đẹp trai đó, lúc này càng quyền rũ hơn, chỉ là toàn bộ cơ thể mang theo sự bá đạo và hơi lạnh, lại thông qua hơi thở không gần gũi nhân sinh, khiến cho Lâm Tử Thường muốn bước đến một bước, bỗng nhiên do dự.
Cô ta chưa bao giờ thấy một Lục Hạo Thành quyến rũ như vậy cả.
Lục Hạo Thành lúc này quyến rũ hơn bắt cứ lúc nào cô ta từng thấy.
Mọi người đều nói người đàn ông trong lúc nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, câu này nói không sai chút nào, đối mặt với người đàn ông như vậy, cô ta có đầy đủ sức mạnh không giới hạn, chỉ cần suy nghĩ đến có thể ở bên người đàn ông như vậy, cô ta liền cảm thấy thoải mái.
Trái tim của Lâm Tử Thường đập mạnh, lòng càng dũng cảm hơn.
Một tia ánh sáng phản chiếu, khiến Lục Hạo Thành bất ngờ ngước lên cửa, dáng người của Lâm Tử Thường, bỗng dưng xuất hiện trong mắt anh, ánh mắt anh bỗng đen xuống, ảm đạm như đang có cơn bạo nộ sắp ập đến.
Lâm Tử Thường nhìn sắc mặt Lục Hạo Thành biến đổi, trái tìm bàng hoàng, trái tim thắt chặt mạnh mẽ, cả người sợ đến nỗi toàn thân thắt chặt.
Nhớ lại mục đích đến của mình, cô ta liền buộc mình phải bình tĩnh lại.
Lộ ra nụ cười mờ nhạt: “Lục tổng.”
“Cút!” Lời nói lạnh lùng của Lục Hạo Thành phát ra từ đôi môi mỏng của anh.
Lâm Tử Thường ngay lập tức cảm thấy bóng lưng phát lạnh, toàn thân không có sức lực, khuôn mặt trắng bệch.
Anh, thực sự ghét mình như vậy sao?