Chỉ thấy trong tay Lam Hân cầm một cái móc áo, Lục Hạo Thành đột nhiên nuốt một ngụm nước miếng, Lam Lam không phải là muốn đánh anh chứ?
“Lam.Lam, anh… … ” Lục Hạo Thành đột nhiên nhìn thấy cô cởi áo khoác, đặt quần áo lên mắc áo.
Lời vừa đến cửa miệng lại nuốt trỏ về, trái tim đang vọt lên tận cổ họng cũng buông xuống.Cô gái nhỏ, đừng dọa người như vậy chứ. . Truyện Bách Hợp
Lam Hân không chút để ý nâng mắt nhìn anh: “Làm sao vậy?Nói được một nửa lại thôi.”
Lục Hạo Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi, liếm khóe môi, cười cười: “Lam Lam, anh xả nước cho em tắm rửa trước.
nhé.”
Lam Hân tiếp tục nhìn anh, thấy anh có tật giật mình, hơi nhíu mi, “Không cần, để em xả nước cho anh tắm trước.”
Anh hầu hạ cô, cô ngược lại cảm thấy không quen.
Lam Hân càng nghĩ càng thấy có chút không thích hợp, cô sinh ra có số hầu hạ mọi người sao.
Ở nhà họ Khương, cô cũng hầu gia đình họ.
Cô khẽ lắc đầu, bỗng nhiên nghe được tiếng Lục Hạo Thành: “Lam Lam, không cần, anh xả nước cho em.”
Nói xong, anh lập tức bước nhanh về phía phòng tắm.
Lam Hân nhìn anh chạy trối chết, bỗng nhiên có chút khó hiểu, cô có làm cái gì sao?
Khiến một người đàn ông như anh bị dọa thành như vậy?
Lam Hân bắt đắc dĩ lắc đầu, nghĩ Lục Hạo Thành ở trước mặt người ngoài, khí thế cường đại khiến người ta ngay cả liếc anh một cái cũng không dám.
Ở trước mặt cô, ngoan ngoan như chú thỏ nhỏ vậy.
Haizz!! Lam Hân khẽ lắc đầu, cô dám cam đoan, dáng vẻ Lục Hạo Thành như vậy người ngoài chưa từng thấy, chỉ có cô được gặp qua.Anh ở trước mặt cô, luôn không hề phòng bị mà là chính mình.
Cô treo áo lên xong, nhìn thấy Lục Hạo Thành ở phòng tắm, cô vào phòng lây đồ ngủ, chuẩn bị tắm rửa.
Cô đâu nghĩ đến, khi mình đang nhìn chằm chằm chiếc kìm kẹp cua, Lục Hạo Thành cũng hiểu lòng cô nghĩ gì.
Lục Hạo Thành sợ cô không chỉ đề phòng anh, còn muốn đuổi anh ra khỏi nơi này, đến lúc đó anh ngay cả chỗ để khóc cũng không có.Tiếp theo, nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Trong lòng anh chỉ có một nguyện vọng, đêm nay, anh tuyệt đối không thể bị đuổi ra ngoài, đêm mai cũng không thể.
Lam Hân nhìn thoáng qua giường, cô đem chăn ôm lấy chuẩn bị kéo ga trải giường Nhưng mà, Lục Hạo Thành vừa nhìn đến, ánh mắt thâm thúy mà lo lắng, “Lam Lam, đây là…… ” Lục Hạo Thành thật cẩn thận hỏi.
Lam Lam sẽ không muốn ngủ phòng khác chứ? Lam Hân không nhìn Lục Hạo Thành, giờ phút này cũng không biết vẻ mặt oan ức của anh, cô không chút để ý nói: “Em giũ ga trải giường một chút.”
THaPz ” Lục Hạo Thành thở ra một hơi, anh cảm giác nếu bản thân còn bị cô nhóc này dọa thêm một lần nữa, tim anh nhất định xảy ra ván đề.
Chủ đề vừa thảo luận quá nhạy cảm, anh có chút hồi hận.
Lục Hạo Thành trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ cô gái nhỏ trước mắt này.
Hơn nữa, cô không thể học những người phụ nữ khác, được một tắc lại muốn tiến lên một thước sao?Chuyện gì cũng phải rạch ròi.
Anh hy vọng cô có lòng tham một chút, muốn từ anh nhiều hơn, anh sẽ cảm giác bản thân thật sự tồn tại trong trái tim cô Lục Hạo Thành chậm rãi đi qua, cười nói: “Lam Lam, anh giúp em.”
Lam Hân: “Không cần, xong nhanh thôi.”
Lục Hạo Thành đứng ở một bên, nhìn thấy cô gái thu dọn chăn gối, lại kéo ga trải giường ngay ngắn rồi mới đặt chăn gối lên Cô đứng thẳng người, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, “Em đi tắm rửa, anh nghỉ một lát đi.”
Nói xong, không đợi Lục Hạo Thành, cô đã đi vào phòng tắm, tựa hồ như tâm tư đề phòng Lục Hạo Thành vừa rồi chưa từng tồn tại.
Lục Hạo Thành suy tư ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài.
Anh nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm, tâm tình vô cùng kích động, nhưng anh kích động thì có thể thế nào?
Lam Lam không đồng ý, anh cũng nghẹn, thật đúng là bị miệng quạ đen Nhạc Cần Nghiên kia nói trúng rồi.
Lục Hạo Thành vô cùng buồn bực, anh ngã trên giường, kéo chăn bông đắp lên người, xoa dịu tâm tình dao động trong lòng.
Cả đời này, nằm mơ cũng không nghĩ đến, anh sẽ bị một cô gái tên Lam Lam trói chặt, ừ lúc cô sinh ra, từ lúc anh nhìn thấy khuôn mặt sơ sinh đầy nếp nhăn của cô, Cả hai người đều đã định sẵn sẽ vướng vào nhau kiếp này.
Thích cô, không, yêu cô, không, yêu, không, là quá yêu, không, là yêu tận xương tủy, không, là yêu sâu vô tận, trời cao bao nhiêu, anh yêu cô bấy nhiêu.
Có người từng nói: trên thế giới này, ai ra đi thì người ở lại vẫn có thể sống tiếp.
Không, anh mắt đi Lam Lam, anh sống không nỗi.
Lam Lam, là ngôi sao sáng nhất trong vũ trụ của anh, là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời đen tối của anh.
Trong căn phòng xa hoa im ắng, chỉ có tiếng nước chảy.
rào rào, dần dần lan truyền khắp phòng.
Lục Hạo Thành lẳng lặng nằm xuống, giống như nghe được tiếng nước chảy cũng là một loại hạnh phúc.
Bỗng nhiên, tiếng nước ngừng lại, nghe được tiếng mở cửa, Lục Hạo Thành đột nhiên ngồi dậy.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Lam Hân đang lau tóc, chậm rãi đi tới.
Lam Hân cúi đầu, vừa mới tắm rửa xong, trông cô có vẻ lười biếng, cô không chút để ý nói một câu: “Lục Hạo Thành, nước đã xả xong rồi, anh vào tắm đi, em sấy tóc một chút.”
Lam Hân nói xong, liền bước qua gian bên cạnh.
Lục Hạo Thành thấy cô không thèm liếc mình một cái, trong lòng càng thêm phiền muộn, anh rất muốn đánh cô một trận.
Những người phụ nữ khác nhìn thấy anh thì như sói rình mồi, chỉ muốn leo lên giường của anh mà thôi.
Mà ở trước mặt Lam Lam, anh luôn cảm thấy bản thân bị Lam Lam coi thường.
Lục Hạo Thành ngồi tại chỗ không nhúc nhích, ngồi một hồi, do dự: trong chốc lát, vẫn là đứng dậy đi theo.
Thấy Lam Hân đang sáy tóc, anh tiếp nhận máy sấy trong tay giúp cô hong khô tóc.
Lam Hân chỉ nhìn thoáng qua anh, cong môi, không nói.
Lục Hạo Thành cần thận giúp cô sáy tóc, tóc cô rất mềm, có mùi dầu gội nhàn nhạt, khiến Lục Hạo Thành có chút mắt tập trung. Thành thật mà nói, anh chưa chạm vào bắt kỳ người phụ nữ nào ngoại trừ cô.
Mà lại là người phụ nữ anh yêu, đối mặt với loại háp dẫn thầm lặng này, anh cảm thấy bản thân sắp không chịu nỗi rồi.
Sau khi hong khô tóc cô, anh thấp giọng nói: “Lam Lam, xong rồi.”
“Cám ơn!”
Lam Hân nhìn anh cười cười, “Nước chắc cũng đầy rồi, anh mau đi đi.”
“Được!”
Lục Hạo Thành rầu rĩ không vui, hướng về phía phòng tắm.
Lam Hân nhìn bóng dáng cao lớn của anh, đáy lòng hơi xúc động.
Anh thật ôn nhu, ôn nhu đến mức khiến cô chế chìm trong đó.
Cô bước đến chiếc giường lớn mềm mại, ngã xuống giường, kéo chăn đắp cho mình, trên giường có hai chiếc chăn, mỗi người một chiếc.
Tưởng tượng những lời Lục Hạo Thành đã nói, trước đây lúc nhỏ anh cũng hay ngủ cùng cô, đáy lòng còn có chút khát khao cảnh tượng đó.