Lâm Mộng Nghỉ kích động nói: “Lam Lam, mẹ biết, mẹ đã làm rất nhiều chuyện với con trước đây, mẹ không nhận ra con ngay lần đầu, đều là lỗi của mẹ, con tha thứ cho mẹ được không? Mẹ đã chờ con nhiều năm, phòng của con, vẫn còn dáng vẻ như hồi con còn nhỏ, vẫn không thay đổi. Con quay về với mẹ được không?”
Lâm Mộng Nghỉ có chút lo lắng khi nghe cô nói những lời đó.
Bà nhìn vào đôi mắt giống như nước của con gái mình, bây giờ toàn thân nổi mạch đỏ, đôi mắt của cô bây giờ chắc chắn rất khó chịu.
Trong lòng Lâm Mộng Nghị, vô cùng khó tả.
Lam Lam của bà, sao phải chịu tội như vậy chứ?
Gia đình bọn họ ăn sung mặc sướng sống qua ngày, còn Lam Lam của bà, lại bị Khương gia đối xử như thế.
Bà đón Cố An An đến, đối xử với Cố An An cũng tốt, bà cũng hy vọng sẽ tích lũy được một chút đức, thì người khác sẽ đối xử tốt với con gái của mình, nhưng…….
Những giọt nước mắt của Lâm Mộng Nghỉ lại rơi trong đau đón.
Mộ Thanh nhìn bà nói: “Mộng Nghỉ, quay trở về đi, chuyện này đợi Lam Lam xuất viện hãng nói.”
Lâm Mộng Nghi gật gật đầu, bà cũng biết rằng chuyện này, Lam Lam không thể chấp nhận ngay được.
Bà nhìn tiểu Tuần đang đứng trước mặt Mộ Thanh.
Lam Tử Tuần cũng lặng lẽ liếc nhìn bà, từ từ di chuyển ánh mắt.
Chú Lục đã nói, sau này cậu sẽ hiểu, không ngờ rằng cậu lại hiểu nhanh như vậy.
Cố gia, thực sự là gia đình của mẹ, sao cậu lại có thể không biết tính khí của mẹ mình cơ chứ, mẹ sẽ từ từ mềm lòng, một chút cũng không trách Cố gia. Nhưng bọn họ thật sự là quá tệ.
“Mẹ…… ” cậu gọi nhẹ nhàng.
Lam Hân nhìn cậu giơ tay ra và nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu bé.
“Tiểu Tuấn, mẹ không sao.” Lam Hân biết con trai mình đang nghĩ gì.
Lam Tử Tuấn nhìn Lâm Mộng Nghi, đôi môi hơi trắng, tay hơi run.
Lâm Mộng Nghỉ tiếp xúc với đôi mắt hận thù của tiểu Tuấn, bỗng nhiên trái tim nhảy loạn nhịp, toàn bộ cơ thể nóng lên, đứa trẻ này rất ghét bà.
Bà bỗng nhiên nhớ lại lần trước, nói ở trước mặt Nhiên Nhiên, chắc Nhiên Nhiên cũng ghét bà nhỉ?
Còn có Kỳ Kỳ, là bà ta đã đích thân đẩy con bé xuống cầu thang.
Nội tâm của Lâm Mộng Nghỉ ngay lập tức bị tra tắn bởi một loạt tội lỗi dằn vặt, cổ họng chua xót không thốt lên được lời nào, “sao có thể như vậy?” vài từ ngắn ngủi dường như thoát ra khỏi răng, nói một cách vô cùng khó khăn.
Bà nhìn tiểu Tuần, ánh mắt đầy sự tội lỗi.
Nhưng tiểu Tuấn cúi đầu và không nói gì.
Cố Ức Lâm thấy bầu không khí như vậy, nhưng cũng bắt lực, anh ta nói: “tiểu Ức, em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh hai sẽ đến thăm em.”
Lam Hân nhìn anh ta, từ từ gật đầu, cô bỗng nhiên nghĩ đến Thẩm Giai Kỳ.
May mắn thay, cô đã kịp thời cứu Thẩm Giai Kỳ, bây giờ Thẳm Giai Kỳ và đứa trẻ đều rất tốt.
Thấy Lam Hân gật đầu, Có Ức Lâm bất ngờ mỉm cười.
Lâm Mộng Nghỉ nhìn Mộ Thanh và Dịch Thiên Kỳ đang đứng trước cửa, khuôn mặt biết ơn nói: “chị Mộ Thanh, Dịch tổng, cảm ơn hai người đã chăm sóc tiểu Ức, lòng tốt này, Lâm Mộng Nghỉ tôi cả đời sẽ không bao giờ quên.”
Dịch Thiên Kỳ nhìn Lâm Mộng Nghi mỉm cười: “Thực ra tôi cũng muốn cảm ơn cô, đã sinh ra Lam Lam, để chúng tôi có một cô con gái tốt như vậy.”
Lâm Mộng Nghỉ gật đầu xấu hổ, Lam Lam bây giờ nhận bà hay không, tuy nhiên, con gái là của bà, bà tuyệt đối không thể để cho cô lưu lạc bên ngoài được.
Mộ Thanh nói: “Mộng Nghi, Dịch Hồng, thân phận của Lam Lam, tạm thời mấy người đừng nói ra ngoài. Đợi an toàn rồi, rồi nói với mọi người, bây giờ Lam Lam là con gái của chúng tôi, vì nghĩ cho sự an toàn của Lam Lam, cứ làm như vậy đi.”.
||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Lâm Mộng Nghi gật đầu, nói: “chị Mộ Thanh, lo lắng của chị tôi biết, Tần Ninh Trân này, vì tiền thực sự không từ thủ đoạn, thời gian này cổ phiếu của Cố gia chúng tôi sụt giảm, cô ta đã bí mật đụng tay đụng chân không ít.”
Mộ Thanh thừa nhận, bà hiểu thì tốt, Lam Lam là mối quan tâm duy nhất của A Thành.
Tần Ninh Trân lại rất giỏi trong việc sử dụng các thủ đoạn như vậy.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Lam Lam, cũng chính là đòi mạng của A Thành.
Lâm Mộng Nghỉ lại nhìn Lục Hạo Thành, nói: “A Thành, trước đây là do tôi trách nhầm cậu rồi, xin lỗi.”
Lục Hạo Thành liếc nhìn bà ta và không nói.
Có Dịch Hồng nói: “vậy hôm nay chúng tôi trở về trước.”
Lâm Mộng Nghi nhìn Lam Hân và gật đầu.
Bây giờ bà muốn đến một nơi, bà nói: “Lam Lam, con nghỉ ngơi cho tốt.”
Sau đó, quay lưng và rời đi.
Có Ức Sầm và Có Ức Lâm, Cố Dịch Hồng âm thầm đuổi theo.
Ngay khi Lâm Mộng Nghi ngồi lên xe, bà đã bảo Cố Ức Lâm lái xe đến nhà tù nơi Đào Mộng Di đang có mặt.
Cố Ức Lâm sợ mẹ mình quay về không yên tâm, nên cũng chỉ có thể cả nhà cùng đi.
Lúc này, trợ lý Dương đã mang cháo đến.
Sau khi đưa đến cửa cho Dịch Thiên Kỳ, thì ông rời đi.
Dịch Thiên Kỳ mang cháo qua, nhìn đôi mắt của Lam Hân âu yếm: “nhóc con, cháo con thích được đưa đến rồi nè.”
“Cảm ơn cha!” Lam Hân mỉm cười và nói: “cha, mẹ, mọi người đưa tiểu Tuấn về trước đi, Kỳ Kỳ và Giai Kỳ hai người họ ở nhà, thật sự khiến người khác không yên tâm.”
Mộ Thanh nói: “cũng được, A Thành ở đây cùng với con, ta và cha con đưa tiểu Tuần trở về trước.”
Lục Hạo Thành gật nhẹ đầu, đứng dậy lấy cháo trên tay Dịch Thiên Kỳ.
Dịch Thiên Kỳ nói: “Lam Lam, vậy con nghỉ ngơi cho tốt, muốn ăn gì cứ gọi cho cha.”
“Được!” Lam Hân mỉm cười và gật đầu, giọng điệu nhỏ nhẹ.
Dịch Thiên Kỳ mỉm cười hạnh phúc và rời đi với Tiểu Tuấn và Mộ Thanh.
Khi tiểu Tuấn đi đến cửa, bỗng nhiên quay lại và nói, “Mẹ ơi, Nhiên Nhiên ngày mai trở về.”
Lam Hân gật đầu hào hứng: “Được được, Nhiên Nhiên sắp về rồi, bọn con cũng sắp đi học rồi.”
Lam Tử Tuấn mỉm cười và bước ra ngoài.
Trong phòng bệnh, bỗng yên tĩnh lạ thường.
Trong lòng Lục Hạo Thành, thực ra thoải mái rất nhiều, trong lòng có thêm một bí mật, cứ như có hòn đá đè ép.
Bây giờ anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lam Hân có chút buồn nuốt một chút nước bọt, cô nhìn cháo trong tay Lục Hạo Thành, bụng thực sự đói rồi.
Lục Hạo Thành mỉm cười: “Lam Lam, anh đút cho em ăn.”
Lam Hân lặng lẽ liếc nhìn anh hỏi: “Lục Hạo Thành, tại sao anh không nói cho em biết sự thật khi ở Hải Thành chứ?”
Lục Hạo Thành mở nắp hộp thức ăn ra tay có chút run nhẹ, mắt từ từ liếc nhìn cô, giọng điệu của anh trầm xuống: “Anh sợ, nói cho em biết, quay đầu lại lạc mắt em.”
Lam Hân mim miệng, cô lớn như vậy rồi, sao có thể lạc cơ chứ?
Lục Hạo Thành bưng bát cháo ngồi xuống, Lam Hân nhìn bát cháo nóng hỗi, nói: “Lục Hạo Thành, đặt sang một bên để nguội một chút, đợi nguội rồi em ăn.”
Lục Hạo Thành gật đầu và đặt bát cháo sang một bên để nguội.
Anh nắm lấy tay cô, trên khuôn mặt tươi sáng đó, tràn ngập sự dịu dàng không thể chối buộc.
Lam Hân nhìn gương mặt ấm áp và đẹp trai của anh, ngây ra một chút, nhưng cũng có chút lo lắng nhìn anh.
Khuôn mặt Lục Hạo Thành thâm tình, giọng điệu nhẹ nhàng: “Lam Lam, hoan nghênh em về nhà.”
“Ha ha…… ” Lam Hân mỉm cười, “bây giờ mới hoan nghênh em trở về, có phải là đã muộn rồi không.”
Lục Hạo Thành nhanh chóng lắc đầu, nói: “Lam Lam, không muộn, sau này gọi anh là anh Hạo Thành.”