“Đúng” Âu Cảnh Nghiêu vừa gật đầu vừa nhìn miếng bít tết tiêu đen trên đĩa, anh nhếch môi hài lòng.
Đây là món ăn sở trường của anh, cũng là món anh thích ăn nhất Lục Hạo Thành nhìn miếng bít tết tinh xảo trước mặt, khế cười, “Cảnh Nghiêu, cậu nấu ăn rất tốt, ai làm vợ cậu sau này đúng là có lộc ăn.”
Âu Cảnh Nghiêu cúi đầu tao nhã cắt miếng thịt bò, không có trả lời anh.
Lục Hạo Thành ăn một miếng, ngon hơn nhiều so với món ở nhà hàng.
” Cảnh Nghiêu, tôi và cậu cùng đi đi!”
“Hiệu sách?” Âu Cảnh Nghiêu nghỉ vấn hỏi.
“Ù!” Lục Hạo Thành gật đầu.
“Được, nhưng tôi sẽ đi hẳn một ngày, cậu thấy ok thì có thể đi.”
Âu: Cảnh Nghiêu nhắc nhở anh.
Lục Hạo Thành nhàn nhạt trả lời: “Tôi và Lam Lam hôm nay đã có hẹn đi xem phim, nhưng chân cô ấy bị thương, tôi cũng không có việc gì làm, không phải là xem sách một ngày thôi sao?
Chúng ta trước kia cũng thường xuyên như vậy, một ngày đối với tôi mà nói, cũng không phải chuyện gì gian nan.”
Nếu gặp được Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ, ngày này của anh càng thêm ý nghĩa.
“Được, ăn uống xong chúng ta cùng đi.” Âu Cảnh Nghiêu nói xong liền uống một ngụm nước.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, uống nước cũng tao nhã, tên này thật sự khiến đàn ông như anh cũng phải kinh ngạc, anh cười nói: ” Cảnh Nghiêu, cậu thật sự là phung phí của trời, bò bít tết kết hợp với nước lọc.
Trong nhà có rượu vang, sao không lấy ra dùng?”
Âu Cảnh Nghiêu mặt không chút thay đổi nói: “Ở cùng cậu, tôi không uống được.”
“Khu KHÙ:...:.: ” Lục Hạo Thành bị nghẹn.
Anh vội uống một ngụm nước, vẻ mặt có chút khó chịu hỏi: “Âu Cảnh Nghiêu, cậu có ý gì?”
Người tâm lý sắt thép như Lục Hạo Thành hoàn toàn bị Âu Cảnh Nghiêu đánh gục.Tại sao cậu ta ăn cùng anh lại nuốt không vào chứ?Phụ nữ ở thành phố Giang này đều đang xếp hàng muốn gả cho anh đấy.
Nhưng, anh cũng chỉ thích mình Lam Lam.
Âu Cảnh Nghiêu vẫn tao nhã ăn, không thèm nhìn Lục Hạo Thành đang liếc mắt nhìn Ăn xong một miếng thịt mới nói: “Cậu cũng không phải vợ tôi.”
TRPIÙ KHỦ:: ;ổ. ” Câu nói này thành công khiến Lục Hạo Thành bị nghẹn lần hai.
Anh không nghĩ tới Âu Cảnh Nghiêu sẽ ném ra quả bom có sức công phá lớn như vậy.
Mặt anh đỏ lên vì nghẹn nhìn Âu Cảnh Nghiêu nghẹn ngào “Âu Cảnh Nghiêu, cậu có thể sửa lại phong cách nói chuyện được không?”
“Thói quen, không đổi được.” Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên đáp.
Lục Hạo Thành nháy mắt không còn lời nào để nói.
Anh cảm thấy mình đã đủ nhạt nhẽo, nhưng Âu Cảnh Nghiêu còn nhạt nhẽo hơn nhiều.
Quên đi, vẫn nên lo ăn phần của mình, nếu không lại bị nghẹn.
Lục Hạo Thành cúi đầu, rất nhanh chóng giải quyết phần bít tết.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn người đối diện đã ăn xong rồi, tính sẽ cầm đĩa đi rửa, Lục Hạo Thành thấy vậy thì vô cùng vui vẻ.
Âu Cảnh Nghiêu siêng năng hơn tên Mộc Tử Hoành kia nhiều.
Hy vọng tên ngốc đó đi thành phố Phàn, có thể theo đuổi được tình yêu mà trỏ về.
Âu: Cảnh Nghiêu thu dọn bát đĩa song, cả hai lái xe thẳng đến nhà sách ở trung tâm thành phó.
“2?”: Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành trong đầu rất nhanh hiện lên một vạn dấu chấm hỏi.
Âu Cảnh Nghiêu cũng có một mặt như vậy?
Sao anh chưa từng gặp qua?
“Chú Âu.” Lam Tử Tuấn vẫn lạnh lùng chào một tiếng.
Lam Tử Tuấn nhìn thoáng bàn tay dày rộng kia, hơi nhíu mày, chào hỏi như vậy, cậu t có chút không quen.
Lam Tử Tuấn đắn đó một chút mới vươn bàn tay nhỏ bé, nói: “Chú Âu, cháu là Lam Tử Tuần.”
Hai người nắm tay, Âu Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua sách của cậu bé, nở nụ cười chân thành, lấy ra cuốn sách anh đang cầm, nói: “Tiểu Tuấn, cháu cũng thích xem loại sách này sao?”
Lam Tử Tuần nhìn thoáng qua cuốn sách của Âu Cảnh Nghiêu tùy ý khép sách của mình lại: “Ngẫu nhiên nhìn qua chút thôi”
Lam Tử Tuấn ánh mắt kỳ lại nhìn hai người, cậu hình như không tưởng tượng được sao họ lại tới đây.
Âu Cảnh Nghiêu nghe vậy cũng không nói gì, đối với một số đứa trẻ thiên tài có tính chất độc lập mà nói, có một số việc tự mình biết là được rồi.
Anh cười ngồi vào cạnh Lam Tử Tuần: “Tiểu Tuần, nếu chúng ta đều thích cùng một lĩnh vực, không bằng ngồi cùng nhau, có thể thảo luận một chút.”
Mấy người bọn họ mặc dù đang nói chuyện, nhưng giọng đều rất nhỏ.
Lam Tử Tuấn vừa nghe, cảm thấy hứng thú nên gật đầu, hai người cũng không có nhiều lời, mở ra sách ra tự mình đọc.
Lam Tử Kỳ đột nhiên nói: “Anh, em muốn đi vệ sinh.”
Lam Tử Tuấn cau mày nói: “Không phải em mới đi sao?”
“Nhưng giờ lại muốn đi.” Lam Tử Kỳ cũng có chút bát đắc dĩ, cô bé uống khá nhiều nước.
Lam Tử Tuấn thấp giọng nói: “Vừa rồi lúc ăn mì, không phải bảo em uống ít nước thôi rồi hả? Em không chịu nghe, hiện tại liên tục chạy đi vệ sinh.