Lục tổng, chạy bộ sớm vậy.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Lam Hân định ngủ đến chín giờ rồi mới dậy, ăn sáng xong rồi lại đi tìm nhà tiếp.
Nhưng quên tắt chuông báo thức, nên tám giờ cô đã tỉnh dậy rồi.
Cô bất đắt dĩ rời khỏi giường, đánh răng rửa mặt xong, thay một bộ quần áo chạy bộ, chuẩn bị chạy bộ một tiếng sáng sớm.
Cô thuộc dạng ăn cũng không béo, nhưng khi có thời gian, đều sẽ kiên trì chạy bộ buồi sáng.
Có thời gian, cô cũng sẽ đi tập võ, làm cho cơ thể của cô ngày càng khỏe mạnh, có cơ nhiều hơn.
So với bảy năm trước, cơ thể của cô khỏe hơn rất nhiều rồi.
Lúc ở thành phố Phàn, cuối tuần cô đều đưa ba đứa nhỏ cùng mẹ ra ngoài tập luyện buổi sớm, cái cảnh tượng ấy, hạnh phúc đến khó quên.
Lam Hân ra khỏi cửa, lúc xuống tầng, điện thoại reo lên.
Lam Hân cằm lên xem, là mẹ gọi điện đến, cô vui vẻ CƯỜi, cất giọng nói ngọt ngào:”Mẹ à” “Lam Lam, mẹ còn tưởng cuối tuần con sẽ ngủ dậy muộn chứ?” Lam Hân không nhịn được liền cười, có chút dõỗi:”Vốn dĩ là con muốn ngủ thêm, nhưng quên tắt báo thức bây giò đinh ra ngoài chạy bộ ạ.” “Tập luyện cơ thể một chút cũng tốt, con một mình ở thành phố Giang, phải tự chăm sóc tốt bản thân ! Không phải lo cho tiểu Tuấn, Kỳ Kỳ, máy đứa đều rất tôt! Nhiên Nhiên hôm nay lại bị Cẩn Nghiên đón đi rồi, hôm nay có hoạt động, không phải lo cho chúng, nhà cũng từ từ mà tìm, mẹ ở đây có tiết kiệm một ít, nếu tìm được chỗ ở tốt mà không đủ tiền thì mẹ ở đây có.” Lam Hân nghe thấy trong lòng rất là cảm động.
“Mẹ, sao có thể để mẹ kiếm tiền chứ? Con mấy năm nay cũng tích cóp được một ít, lại có cỗ phần, mua một nhà cho năm người chúng ta ở chắc chắn là có thể.” “Cái đứa trẻ này, con là con gái của mẹ, mẹ đương nhiên là phải giúp con rồi, Lam Lam, nghe mẹ đi, mẹ đã đến tuổi này rồi, có giữ tiền cũng không dùng, nhà nhất định phải gần trường học, như vậy đưa đón máy đứa trẻ sẽ dễ dàng hơn.” Lam Hân nghe ra được mẹ có chút không vui, cô cười nói: “Mẹ, nếu thật sự thiếu tiền, con nhất định sẽ nói với mẹ.
“Cái này rất đúng, chăm sóc tốt bản thân, chờ con tìm được nhà, mẹ sẽ đưa ba anh em qua đó.” Giọng nói yêu thương, luôn khiến cho lòng Lam Hân ấm áp.
Hai người nói chuyện vài câu, rồi mới tắt điện thoại.
Lam Hân cười, không che dấu được sự hạnh phúc mãn nguyện.
Cô dọc theo bờ sông ở đẳng sau tiểu khu chạy bộ, con đường này rất ít xe, người chạy bộ buổi sáng rất đông.
Cô sống ở thành phố Giang mười mấy năm, bảy năm qua đi, cô rất quen thuộc với thành phố Giang này! Cô chạy về phía trước, khóe miệng hơi hơi cười, trong dòng người, dáng vẻ đẹp thanh lệ thoát tục của cô, liền tạo thành một phong cảnh đẹp đẽ.
Lục Hạo Thành cũng có thói quen chạy bộ buổi sáng, biệt thự của anh cách công ty không xa, cuối tuần cũng sẽ ra ngoài chạy bộ.
Nhưng điều mà anh không nghĩ tới, anh sẽ gặp được Lam Hân.
Nghĩ đến hôm qua cô không từ mà biệt, ánh mắt của anh lại lạnh lùng.
Vốn không muốn trực tiếp nhìn cô, nhưng đến lúc sắp chạm mặt nhau, bước châm của anh không kiểm soát được mà đứng ngay trước mặt của Lam Hân.
Lam Hân đột nhiên nhìn thấy Lục Hạo Thành, nghĩ đến việc của ngày hôm qua, tim cô lại đập nhanh, đột nhiên mắt đi tiết tấu, cô hơi khẩn trương nhìn Lục Hạo Thành.
Vẻ mặt của Lục Hạo Thành, vẫn luôn lạnh lùng như thế, nhưng ánh mắt của anh, lại nhìn chằm chằm vào cô, ngoài vẻ lạnh lùng ra không có một tia ấm áp nào cả.
Quen nhìn vẻ mặt ấm áp, ôn nhu của Cần Hi, cô rất không quen nhìn vào vẻ mặt lạnh như băng này của Lục Hạo thành, anh cứ nhìn cô chằm chằm, khiến cô cảm giác như mình làm sai chuyện gì hay gặp chuyện lớn.
Lục Hạo Thành không nói gì, không khí có chút xấu hổ, Lam Hân không chịu được sự xấu hỗ này, cô cười nhạt mở miệng nói: “Lục tổng, chạy bộ sớm vậy?”