Lam Hân thấy vậy, muồn giãy dụa, tay anh nắm lại càng chặt.
Lục Hạo Thành dường như không quan tâm đến cuộc đấu tranh nhỏ của Lam Hân.
Đối với Lam Hân, anh có tính chiếm hữu bá đạo, tình yêu cũng bá đạo.
Xa cách mười mấy năm, khiến anh cảm giác như đã trải qua một đời người.
Anh đã sang ba mươi, cô mới trở lại, thời gian trôi thật nhanh.
Bao nhiêu năm chờ đợi, trong nháy mắt cô trở lại bên cạnh anh, con của họ đều đã lên tiểu học, khiến anh không không thể không cảm thán, đời người cũng không dài như vậy.
Cho nên cần phải quý trọng từng giây phút, anh cũng chưa từng từ bỏ cơ hội có thể ở gần cô.
Hai người vào thang máy, Lam Hân lắc lắc đôi tay đang nắm chặt của hai người, trêu chọc nói: “Lục Hạo Thành, ăn hiếp tôi trắng trợn như vậy, buổi tối anh ngủ có ngon không?”
Lục Hạo Thành cười mê hoặc: “Sẽ ngủ rất ngon.”
Thấy được cô, tối nay anh sẽ có giấc ngủ yên ổn.
Anh sẽ từng bước, từng bước, đưa người vợ bé bỏng đi lạc quên mất đường về nhà của mình về.
Những ngày tháng sau này, anh sẽ cùng cô trải qua muôn vàn sóng gió, vượt qua mọi trở ngại, để cô được hạnh phúc bên anh.
Lam Hân bát lực lắc đầu, nếu không hiểu thái độ làm người anh, dựa vào mấy hành động này, đã sớm bị cô đánh cho máy cái .
Cô nghiêm nghị nhìn Lục Hạo Thành, “Lục Hạo Thành, hành vi của anh khiến tôi rất nghỉ ngờ.”
Loading...
Lục Hạo Thành biết cô muốn nói gì.
Đôi mắt đen láy, lằng lặng nhìn cô: “Lam Hân, không có gì phải nghỉ ngờ cả.”
Sau đó, không có sau đó nữa.
Lam Hân chỉ cảm thấy nói chuyện với anh mệt chết đi được.
Âu Cảnh Nghiêu cũng như vậy.
Nhưng điểm khác chính là, Âu Cảnh Nghiêu là một người thẳng thắn, có cái gì nói cái đó, căn bản không sợ đắc tội người khác.
Mà Lục Hạo Thành, bụng dạ đen tối, người như vậy càng khó đối phó, không chú ý một chút liền bị hãm hại.
Cô hỏi dò: “Lục Hạo Thành, anh không tính giải thích cho hành vi khác người của mình một chút sao? Ít nhất cũng giải thích một chút, hai chúng ta chỉ có quan hệ trong hai ngày đúng không?”
Sau đó, trong đầu cô lại xuất hiện suy nghĩ khác.
Lục Hạo Thành liếc cô một cái,, ánh mắt thản nhiên.
Lam Hân cũng nhìn anh, thấy cũng nhìn anh lạnh nhạt, làm như không hề nghe thấy cô nói gì Lam Hân đang muốn nói chuyện, lại thấy thang máy đã mở ra.
Lục Hạo Thành nhếch môi mỏng, giọng nói từ tính trầm thấp: “Chúng ta tới rồi.”
Không quay đầu nhìn anh nắm cô bước ra khỏi thang máy.
Lam Hân đột nhiên bị cảnh tượng xa hoa trước mặt thu hút.
Trong mắt những người bình thường, Khách sạn Giang Thị, là nơi vượt xa tầm với. Đây là nơi giá cả đắt đỏ nhất ở thành phố Giang và phải có thẻ VIP của họ mới được vào.
Cho dù một bữa ăn mấy chục vạn tệ, công việc kinh doanh vẫn tốt như vậy Khách vào đây đều được phục vụ ở cấp bậc vua chúa.
Mọi ngóc ngách trong khách sạn đều được bố trí tỉ mỉ , tông màu vàng nhạt, ấm áp và tràn đầy, ánh đèn pha lê sáng choang, chiếu rọi , lại không mắt đi vẻ lãng mạn.
“Oa! Lục Hạo Thành, so với trong truyền thuyết, nơi này tôi tận mắt chứng kiến còn thấy xa hoa hơn ” Lam Hân tò mò nhìn xung quanh, khắp nơi toát ra khí chất quý tộc.
Đối với phụ nữ, những gì được phản chiếu là một màu sắc đầy mộng mơ, mọi thứ khiến người ta cảm thấy thật đẹp.
Lục Hạo Thành hơi nhếch môi hỏi: “Lam Lam,nếu thích, chúng ta sau này thường xuyên đến?”
Lam Hân vừa nghe, thiếu chút nữa bị sặc, thường xuyên đến, làm như đến ăn cơm hộp vậy.
Cô chế nhạo nói: “Lục Hạo Thành, có tiền cũng đừng lãng phí như thế này. Đối với tôi, trải nghiệm nơi này một lần là đủ rồi.”
Lục Hạo Thành đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy quản lý tiền sảnh, quản lý Nghiêm đang cười tủm tỉm bước tới.
“Giám đốc Lục, anh đã đến rồi.”
“Ù!” Lục Hạo Thành thờ ơ đáp, “Đều chuẩn bị xong chưa?”
Quản lý Nghiêm thấy Lục Hạo Thành và Lam Hân tay trong tay, hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên giám đốc Lục đưa phụ nữ tới nơi này.
“Giám đốc Lục, đều đã chuẩn bị tốt .”
Nói xong, anh ta làm một tư thế mời, dẫn hai người họ đến vị trí cạnh cửa sổ.
Lam Hân biết tòa nhà này rất cao, vừa rồi cô kiểm tra số tầng của thang máy, bọn họ ở tầng 66.
Đây là nhà hàng cao cấp đứng đầu trong mười nhà hàng sang trọng hàng đầu ở thành phó.
Cũng là nhà hàng sang trọng nỏi tiếng nhất, các món ăn được chế biến tinh xảo đã kế thừa những hiểu biết độc đáo về ảm thực và để mọi người thưởng thức được sự lộng lẫy của món ăn.
Khi cả hai bước vào phòng riêng bên cửa sổ, quản lý Nghiêm cười cười, liền lui ra ngoài!
Lam Hân ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, ngồi ở đây có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố về đêm, ánh đèn vạn nhà sáng rỡ, một dòng xe cộ đi qua, tựa như một dải ngân hà.
“Oa!” Lam Hân kinh ngạc nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp.
Lục Hạo Thành nhìn cô cười vui vẻ, ánh mắt càng dịu dàng.
“Lam Lam, thích không?”
Lam Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt, cười nhìn anh, “Lục Hạo Thành, hẳn là ai cũng thích cảnh đẹp như vậy, nhưng tôi đặc biệt thích. Từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ thành phó, thật sự rất đẹp”
Lam Hân cười tươi như hoa, tiếp tục nhìn cảnh đêm ngoài cửa Ä SỐ.
Gió thôi tung mái tóc mềm mại, tóc cô mềm mại đến lạ thường, mang theo mùi hương thơm nhẹ của dầu gội.
Lục Hạo Thành cười nhẹ, Lam Lam, từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ rời xa em, chúng ta cùng nhau đi trọn con đường, được không?
Anh muốn cho cô một tình yêu vô song, cho dù thiên hạ có thay đổi thế nào, lòng người thay đổi như thế nào, trong lòng anh, cô vẫn luôn là quan trọng nhất!
Đúng lúc này, hai người phục vụ cùng xe đồ ăn đã bước vào.
Một người trong số họ mỉm cười và nói: “Giám đốc Lục, chào anh, đồ ăn đã sẵn sàng.”
“Ừ!” Lục Hạo Thành thờ œ gật đầu.
Lam Hân cũng quay đầu, nhìn về phía đồ ăn.
Khi đĩa tôm hùm tinh xảo được đặt lên bàn, đôi mắt trong veo của Lam Hân lập tức tỏa sáng.
Đôi mắt Lục Hạo Thành không ngừng quan sát sắc mặt cô thay đổi, nhìn thấy cô vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, anh cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Lục Hạo Thành bảo phục vụ rời đi, anh đến đây ăn cơm không phải tìm người hầu hạ.
Chỉ còn lại hai người, Lam Hân mới cười nói: “Lục Hạo Thành, đây quả thực là đại tiệc tôm hùm, tổng cộng có mười mấy vị , trong đó xào cay, hấp, chiên tỏi, đều là vị tôi thích nhất, nhưng đã ăn thử tôm hùm đất ở nhiều nơi, nơi này quả thực rất đẹp!”
Ỷ Đặc biệt là món tôm hùm đất ướp lạnh, vân còn đang tỏa sương trắng, phảng phất không khí thần tiên, mùi thơm nồng khiến cô cảm thấy vô cùng thèm ăn.
Lục Hạo Thành ánh mắt nhẹ rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy phần khích của cô: “Lam Lam, đều là của em, nhưng trước khi ăn, hãy uống một chút súp, tôm hùm ướp lạnh có vị rượu sake và chanh, em sẽ thích nó. Hơn nữa những con tôm hùm được sử dụng ở đây đều rất sạch và chắc thịt, cảm giác rất tươi ngon.”