Tô Cảnh Minh nhìn Âu Cảnh Nghiêu, ngửi được mùi rượu trên người cậu ta, nhíu mày hỏi: “Âu Cảnh Nghiêu, cậu đi uống rượu sao không gọi tôi?
Đúng rồi, hiện tại sao không phải lúc nói chuyện này chứ, Kỳ Kỳ không phải đã bình an vô sự sao? Con gái ngoan như vậy, ai cũng muốn đem về nhà cắt giấu”
Âu Cảnh Nghiêu vừa nghe, ánh mắt thâm trầm nhìn qua, nghĩ muốn cứu cậu ta một lần, như thế nào cậu ta cứ lao đầu vào ngõ cụt chứ?
Không thấy được vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Lục Hạo Thành sao 2 Anh sâu kín nói: “Tô Cảnh Minh, nói chuyện chú ý tình hình”
Tô Cảnh Minh nhìn anh từ trên xuống dưới, khóe môi giật giật, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to linh động của Lam Tử Kỳ, lại cười tủm tỉm hỏi: “Kỳ Kỳ, cháu có muốn đi theo chú không?
Nhà chú có rất nhiều búp bê vải!” Tô Cảnh Minh dụ dỗ.
Đơn giản chỉ muốn mang Kỳ Kỳ về làm con gái.
Lục Hạo Thành lạnh lùng trừng mắt nhìn anh.
Tô Cảnh Minh thấy vậy, cỗ tuy rằng rụt một chút, nhưng dù sao cũng là anh em của mình, cũng sẽ làm gì mình được chứ, vẫn cười tủm tỉm nhìn Lam Tử Kỳ.
Lam Hân thấy tên Tô Cảnh Minh này thật đúng là lì lợm .
Lam Tử Kỳ cười nói: “Chú, tuy rằng chú rất thích cháu, nhưng cháu vẫn không có lý do gì để cùng chú về nhà. Cháu về nhà với chú, cháu sợ chú sẽ bị mẹ đánh!”
Lục Hạo Thành vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú đang ảm đạm không khỏi bật cười..
VẬN SE: ” Tô Cảnh Minh nhìn cô gái nhỏ đang nở nụ cười tinh nghịch trước mặt, đột nhiên cảm thấy có tiếng sét đánh bổ xuống đầu.
Loading...
Liệu anh có bị mẹ đánh khi đưa con gái về nhà không?
Mẹ anh đã mong được bề cháu từ lâu “Ha Ha… ” Anh cười nhìn Kỳ Kỳ định nói gì đó, nhưng một giọng nói hào sảng lại vang lên sau lưng anh.
““Hình như có người giật cháu gái của tôi?” Dáng vẻ tao nhã của Dịch Thiên Kỳ từ từ xuất hiện trước mặt mọi người, mặc một bộ vest đắt tiền được cắt may tỉ mỉ, ở một nụ cười tao nhã, cao quý và lịch lãm trong từng bước di chuyển.
Cái gọi là quân tử như lan (quân tử được ví như hoa lan) chính là giống người như Dịch Thiên Kỳ vậy.
Ông ta xuất hiện, ánh mắt mọi người, đều tập trung trên người ông ta.
Lam Hân cười hỏi: “Cha, sao cha lại tới đây?”
Dịch Thiên Kỳ nhìn thấy cô, cười cưng chiều: “Con bé này, không phải bảo con ở nhà chờ sao? Sao cũng đến đây thế XP này.
Lam Hân nói: “Cha, con lo lắng!”
Dịch Thiên Kỳ ngạc nhiên nói: “Cha biết con lo lắng! Con nhóc này, cũng làm cha lo lắng! Chuyện phía cảnh sát cha sẽ giải quyết, con không cần phải lo lắng chuyện này. Có cha ở đây, không ai có thể bắt nạt con.”
Dịch Thiên Kỳ nói lời này là ý nâng niu và bênh vực, đánh thẳng vào cảm xúc của mọi người.
Lam Hân cảm động cười cười, nhìn một người cha tao nhã và tốt bụng như vậy, cô cười đến mắt ngọc mày ngài.
Có một câu nói rất hay, sự cao quý thực sự nằm ở chỗ bản thân bạn thực sự vĩ đại.
Kể từ khi cô nhận cha tới nay, ông luôn là một sự tồn tại vĩ đại.
“Được” Cô nhẹ nhàng gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy có cha thì ra hạnh phúc như vậy.
Tại hiện trường, ngoại trừ Lục Hạo Thành và Cần Hi ở ngoài.
Âu Cảnh Nghiêu vốn luôn điềm đạm phong nhã, nghe được Lam Hân gọi một tiếng cha kia, khuôn mặt đều lộ vẻ khó tin.
Ngày đó báo chí, tin tức đều nói Dịch Thiên Kỳ đã kết hôn , có một cô con gái.
Tô Cảnh Minh cũng nhìn phía sau, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, không ngờ lại là Lam Hân.
Tô Cảnh Minh vốn là một nhà quản lý bất động sản, đối với Dịch Thiên Kỳ danh tiếng như sắm nổ bên tai vốn không xa lạ gì Anh cứng họng, lắp bắp hỏi: “Giám đốc Dịch, tôi. ….. Tôi vừa rồi không nghe nhầm chứ? Lam. …… Quản lý Lam gọi ÔNG §(: .£ Cha!”
Dịch Thiên Kỳ cười, nghiền ngẫm nói: “Như thế nào? Cậu còn trẻ tuổi hơn tôi, lỗ tai đã điếc lác rồi sao?”
PA HN N9 đo ” Tô Cảnh Minh chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có hàng trăm đạo sắm rền cùng lúc đánh tới.
Ngày đó chạng vạng nhìn thấy tin tức ông trùm bất động Dịch Thiên Kỳ đã kết hôn hơn nữa còn có con gái, anh và mẹ còn nghiên cứu nửa ngày, thắc mắc xem đứa con gái là ai, sao lại nhặt được miếng bánh từ trên trời rơi xuống vậy.
Dịch Thiên Kỳ với khối tài sản hàng trăm triệu USD nhưng lại có cuộc sống vô cùng bấp bênh, trong giới kinh doanh, ông ta lại càng là một người bí ẳn.
Tô Cảnh Minh đột nhiên cảm thấy, tối hôm nay về kể lại chuyện, mẹ anh sẽ ba ngày ba đêm ngủ không yên.
Dù sao người đàn ông này cũng là ước mơ của bà khi còn trẻ.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn Lam Hân thật sâu, không nói lời nào.
Dịch Thiên Kỳ liếc nhìn Lục Hạo Thành đang ôm Kỳ Kỳ, ánh mắt sâu thẳm thêm vài phần.
Ông cười hỏi: “Kỳ Kỳ, không sao chứ?”
Lam Tử Kỳ mỉm cười ngọt ngào cười: “Ông, không sao, không phải là bị người bắt cóc thôi sao? Lần này là Kỳ Kỳ sơ ý , về sau nhất định sẽ cần thận , không làm ông bà lo lắng.”
Không thể không nói, Lam Tử Kỳ nói chuyện thật sự khiến người khác vui vẻ.
Cô bé thật sự thích người ông Dịch Thiên Kỳ này.
TH y2 ⁄ ” Giọng cười sang sảng vui vẻ của Dịch Thiên Kỳ quanh quản bên tai mọi người, cũng lây nhiễm niềm vui vẻ trong đó.
Dịch Thiên Kỳ xoa nhẹ mái tóc rối bù của Kỳ Kỳ, dịu dàng nói: “Kỳ Kỳ, không hỗ là cháu gái của Dịch Thiên Kỳ, không có việc gì là tốt rồi, cháu đi với mẹ trở về trước, ông xử lý mọi chuyện xong cũng sẽ quay về.”
Lam Tử Kỳ cười nói: “Vậy ông phải về sớm, Kỳ Kỳ chờ ông cùng nhau ăn bữa tối.”
“Được!” Dịch Thiên Kỳ cười gật đầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhạc Cần Hi, nói: “Cần Hi, cậu cùng tôi đi cục cảnh sát.”
TGH-ÙZ.z.<: ” Nhạc Cần Hi chỉ vào mình, “Chú Dịch, cháu muốn đưa Lam Lam cùng Kỳ Kỳ trở về.”
Ý chú Dịch là gì?
Sao phải gọi mình làm những việc mà ai cũng có thể hoàn thành được?
Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Chính là cậu, trợ lý của tôi có việc phải làm, cậu lái xe chở tôi đến đó.”
Nhạc Cần Hi nhìn ông tươi cười, sao vẫn cảm thấy được có chút quỷ dị cùng động cơ thầm kín.
Nhạc Cần Hi nhìn thoáng qua Lam Hân, hỏi: “Chú Dịch, vậy Lam Lam thì sao bây giờ?”
“Lam Lam cùng Kỳ Kỳ, lái xe của cậu trở về nha. Nếu cậu lo 4 Ä # cào? CA thà Si có . YNN lăng, đề Lam Lam lái xe của tôi trở vê, cậu lái xe cậu chở tôi đi!” Dịch Thiên Kỳ vẫn như cũ cười nói.
Nhất định không cho Nhạc Cần Hi đưa Lam Lam trở về, dù sao Lục Hạo Thành cũng là con của Thanh Thanh, có một số việc, ông cũng hiểu rõ.
Lục Hạo Thành nhìn Dịch Thiên Kỳ bằng ánh mắt sâu thẳm, luôn cảm thấy ông đang giúp mình.Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng được gạt bỏ.
Ông ta có lý do gì giúp mình chứ?
Là bởi vì mẹ sao?
Anh lên tiếng nói: “Các người đi đi, tôi đưa Lam Lam trở về, trên người Kỳ Kỳ trên đều bị trầy da, tôi mang nó đi bệnh viện một chuyền.”
Lục Hạo Thành nhìn Âu Cảnh Nghiêu cùng Tô Cảnh Minh, “Hai người các cậu cũng đi đến đồn cảnh sát một chuyền.”
Tô Cảnh Minh lập tức phản bác: “Chúng tôi đi làm gì?”
Âu Cảnh Nghiêu không nói gì, chỉ lôi kéo Tô Cảnh Minh đi ra bên ngoài.
Tô Cảnh Minh này là tên không biết thời thế, ăn đắng nhiều vụ trong tay Lục Hạo Thành rồi mà vẫn không chịu nhớ.