Lam Hân lấy lại tinh thần, nhìn Ninh Phi Phi, khóe miệng cố tươi cười: ” Phi Phi, cô đi ăn đi! Tôi không đói .”
Cô hiện tại ăn không vô, cảm giác đáy lòng quá khổ sở, trong đầu luôn xuất hiện những suy nghĩ miên man.Lam Hân bây giờ đang trong tình trạng suy sụp, phải điều chỉnh lại tâm lý, sau đó mới hoàn thành hết công việc của ngày hôm nay. Cô có thói quen hoàn thành hết công việc trong ngày, sẽ không kéo dài tới ngày mai.
Ninh Phi Phi nghe vậy nói: “Quản lý Lam, không ăn không được đâu, để tôi lấy cho cô một chiếc sandwich lên, nếu đói bụng hãy ăn”
“Được! Cám ơn: Phi Phi.” Lam Hân gật gật đầu.
Ninh Phi Phi lúc này mới đứng dậy đi ăn cơm trưa.
Văn phòng chỉ có còn mình Lam Hân, cô rũ bỏ vẻ kiên cường bên ngoài, cả người mệt mỏi đỗ nhoài trên bàn làm việc.
Từ khi trở lại đây, mỗi ngày cô đều cảm thấy mệt mỏi chết đi được.Rất nhiều chuyện xảy ra, trong lòng luôn có một nỗi hoang mang khó tả.
Cô nằm trên bàn làm việc một lúc lâu, mới cố phấn chắn tinh thần để tiếp tục công việc.
Cả ngày hôm nay, Lam Hân cũng không có hành động gì, cũng không ăn gì, tới giờ tan tầm liền xách túi rời đi.
Hơn nữa, Mộc Tử Hoành cũng không thấy trở về, Lam Hân biết anh ta đi triệu tập đại hội cổ đông.
Mà Lục Hạo Thành, chưa bao giờ ra khỏi văn phòng, cơm trưa cũng không ăn.
Sau khi nguôi ngoai cảm xúc, anh cũng bắt đầu điên cuồng làm việc, chờ sắp xếp ồn thỏa công việc mới bước ra khỏi cửa.
Anh bước đến văn phòng của Lam Hân. Loading...
Khi đi ngang qua Âu Cảnh Nghiêu, cậu ta không ngắng đầu, mà chỉ thản nhiên nói một câu: “Quản lý Lam đã tan tầm .”
Lục Hạo Thành đột nhiên dừng lại, ghé mắt nhìn cậu ta rồi hỏi: “Sao cậu biết tôi muốn đi tìm quản lý Lam?” Ý đồ của anh nhìn rõ ràng như vậy sao?
Không thể không nói, rất nhiều thời điểm, Âu Cảnh Nghiêu khiến anh phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Âu Cảnh Nghiêu vẫn không có ngắng đầu, thu dọn đồ đạc trên bàn chuẩn bị tan tầm, “Cái này còn cần suy nghĩ sao?”
Lục Hạo Thành vừa nghe lời này lại có chút khó hiểu đờ đẫn.
Đi đoán suy nghĩ ý tứ của Âu Cảnh Nghiêu khiến anh cảm thấy bất lực.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua văn phòng của Lam Hân , đèn đã tắt, thật đúng là đã rời đi.
Sao hôm nay cô ấy tan làm sớm như vậy?
Anh còn muốn đưa Lam Lam về, an ủi cô ấy một lúc đây. Lục Hạo Thành hơi thất vọng quay lại văn phòng của mình.
Lại ngang qua Âu Cảnh Nghiêu, thì thấy cậu ta nâng mắt nhìn bóng lưng anh, bình tĩnh hỏi: “Lục Hạo Thành, cậu thực sự nghiêm túc sao?” Những lời này kìm nén trong lòng đã rất lâu.
Lục Hạo Thành vừa nghe, mắt híp lại, nhìn kỹ Âu Cảnh Nghiêu, giọng điệu cũng trở nên nặng nè : “Âu Cảnh Nghiêu, cậu cũng nghiêm túc chứ 2”
Âu Cảnh Nghiêu ôn nhuận, bình tĩnh, khiến Lục Hạo Thành nhìn không ra được suy nghĩ trong lòng anh.
Âu Cảnh Nghiêu nhàn nhàn trả lời: “Nghiêm túc.”
Ánh mắt Lục Hạo Thành đột nhiên co rụt lại, đang muốn mở miệng nói chuyện, Âu Cảnh Nghiêu đã lên tiếng trước: “Tuy nhiên, tôi đã từ bỏ vì cậu thích.”
Đồng tử co rút giờ lại siết chặt “Ha ha…… ” Lục Hạo Thành nở nụ cười: “Âu Cảnh Nghiêu, không nghĩ tới cậu cũng có ngày hôm nay.”
Âu Cảnh Nghiêu nói: “Tôi cũng không nghĩ tới cậu cũng có ngày hôm nay”
“Cám ơn!” Lục Hạo Thành nói xong liền bước vào văn phòng.
Âu Cảnh Nghiêu gọi với lại: “Lục Hạo Thành, cùng tôi đi uống rượu đi?”
Lục Hạo Thành quay đầu lại nhìn: “Sẽ không giống lần trước chứ?”
Âu Cảnh Nghiêu nói: ”Tôi tự có chừng mực!”
“Vậy chờ tôi năm phút .”
“Được”
Năm phút sau, hai người rời khỏi tập đoàn tập đoàn Lục Thị.
Âu Cảnh Nghiêu lái xe chở Lục Hạo Thành đến một quán bar với lối trang trí tinh tế và cao cấp ở thành phố Giang.
Âu Cảnh Nghiêu gọi loại rượu yêu thích của mình và ngồi cùng Lục Hạo ở quầy rượu, uống hết ly này đến ly khác, nhưng cả hai đều không lên tiếng, không phá vỡ sự im lặng giữa họ.Hai người như tự mình ở một thế giới riêng mọi thứ xung quanh dường như chẳng liên quan gì đến họ.
Khi uống đến ly thứ năm, Lục Hạo Thành nói: “Cảnh Nghiêu, cậu uống nhiều như vậy, đêm nay sẽ say đấy.”Anh cũng không có kiên nhẫn được như Mộc Tử Hoành có thể trông giữ cậu ta cả một đêm.
nhàn nhạt dời tầm mắt đến khuôn mặt tuần tú của anh, khẽ cau mày: “Đừng lo lắng, chuyện như vậy xảy ra một lần là đủ rồi!”
Làm sao anh lại có thể để người khác tát vào mặt mình một lần nữa chứ.
Âu Cảnh Nghiêu là ai? Là học bá( người học có thành tích tốt) trong bốn người bọn họ, tốt nghiệp trường danh tiếng, làm chủ cuộc sống của bản thân, thích người mình thích.
Nhưng mà……
Đáy lòng Âu Cảnh Nghiêu hơi chua sót.
Lục Hạo Thành nghe vậy, ánh mắt vẫn yên lặng nhìn anh, “Cảnh Nghiêu, cậu sẽ gặp người tốt hơn” Giọng anh rất êm tai, lộ có chút khàn khàn.
Âu Cảnh Nghiêu là một người sống nội tâm hơn anh, cậu ta sẽ giữ kín mọi chuyện trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra điềm đạm bình tĩnh.Dù trong lòng có đau đớn thế nào, vẫn sẽ không lộ ra trước mặt người ngoài.
Đây là Âu Cảnh Nghiêu mà anh biết, từ nhỏ đến lớn, đều là người như thế .
Nói cách khác, anh cũng là người như vậy.
Nhưng anh lại có cách để giải tỏa nỗi lòng, lúc còn nhỏ, anh chạy bộ, sau khi lớn lên anh vận động.
Âu Cảnh Nghiêu chưa trải qua nhiều chuyện như anh đã trải qua, có một gia đình rất êm ấm nhưng lại trở thành con người thầm lặng như vậy, điểm này anh có chút khó hiểu.
Lục Hạo Thành đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi cậu ta: “Lúc nào cậu sẽ trở về kế thừa sản nghiệp gia tộc?”
Gia đình ba người bạn thân của anh rất giàu có và gia tộc đều có công việc kinh doanh riêng, gia đình Cảnh Nghiêu cũng vậy.
Âu Cảnh Nghiêu nâng ly rượu lên, ngắng đầu uống cạn rượu trong ly, cổ họng gợi cảm khẽ cuộn, cả người khí chất tao nhã như muốn nỗ tung.
Có bốn hoặc năm phụ nữ ngồi xung quanh, ăn mặc rất lịch sự, và không thể không ngước nhìn họ một cách si mê.
Âu Cảnh Nghiêu lười biếng ngả về phía sau, cúi đầu một lúc mới nói: “Tôi còn chưa định quay lại!”
Lục Hạo Thành lại nở nụ cười: “Tết, tiếp tục ở lại làm thư ký cho tôi đi.”
Sắc mặt Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc, khí chất chín chắn lập tức lộ ra: “Lục Hạo Thành, tôi biết trong lòng cậu đang vui vẻ, ngoài tôi ra, cậu không tìm được thư ký nào thích hợp hơn đâu.”
“Đúng vậy” Lục Hạo Thành cũng không phủ nhận.
Âu Cảnh Nghiêu cười nhẹ, không nói chuyện mà cầm ly rượu lên, uống thêm một ly.
Lần này anh không vội vàng nuốt xuống hoàn toàn, để lại một ngụm trong miệng, từ từ nếm vào giữa môi và răng, đôi mày thanh tú hiện lên một chút buồn bã.