Câu Đào Mộng Di đã nói, số phận của mày là như thế rồi, mày nên chấp nhận đi.
Lam Hân ghé mắt, nhìn thoáng qua Đào Mộng Di cách đó không xa.
Thấy bà ta cũng đang nhìn cô bên, ánh mắt có vẻ thản nhiên nhưng lại vô cùng sắc bén.
tam am; em 2 “Cần Hi, anh cứ gửi thông tin qua, em sẽ đưa ra quyết định sau, anh yên tâm, em sẽ không mềm lòng .” Lam Hân đột nhiên ngắt lời anh.
Cần Hi im lặng một lúc, vẫn nhẹ nhàng nói một tiếng được, liền cúp điện thoại.
Lam Hân tắt máy, cũng không quay lại mà trực tiếp trở lại văn phòng, hôm nay công việc của cô rất nhiều.
Đào Mộng Di lạnh lùng nhìn bóng lưng của Lam Hân, bà ta cười lạnh, cũng không định để cô đi dễ dàng như thế.
Đột nhiên hô to: “Lam Hân, đừng vội đi, nếu chúng ta đều đã đến đây, vậy hãy nói rõ ràng, đừng làm trò trước mặt giám đốc Lục, mày liền thừa nhận đi.
Ngươi chính là Khương Lam Hân, ngươi có thể lừa chúng ta, nhưng lại dám lừa giám đốc Lục.
Hôm nay tao sẽ vạch trần con sói mắt trắng như mày, để mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của mày, mày đã báo đáp cha mẹ nuôi dưỡng như thế nào.
Mày cũng không biết xấu hổ sao, chưa chồng mà có con, tao làm mẹ của mày mười mấy năm, cũng muốn biết cha máy đứa nhỏ là ai2”
Lời lẽ đay nghiền khiến lòng người lạnh giá, Lam Hân lập tức dừng bước.
Lại nghe được câu kia vị hôn sống chết, cô ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, xem ra, Đào Mộng Di không tính toán buông tha cô.
Loading...
Lại nghe chuyện sinh con ngoài giá thú, cũng là nhờ ơn của bà ta, năm đó nếu không phải vì bà ta hãm hại, cuộc đời cô sao có thể bị người khác châm chọc như thế.
Tất cả đều là bà ta ban tặng.
Anh mắt Lam Hân dần trở nên lạnh lẽo.
Cô từ từ quay người lại, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng khiến người ta nhìn vào không khỏi phát run.
Mà thứ rơi vào mắt cô đầu tiên là gương mặt âm u đang nỏi lên bão tố của Lục Hạo Thành .
Cô vừa mới bước một bước, đột nhiên nghe thấy giọng nói tức giận của Lục Hạo Thành : “Đào Mộng Di, bà lập tức xin lỗi cho tôi.
Từng chữ đều thể hiện sự phẫn nộ tột cùng.
Đào Mộng Di bị anh bắt thình lình nổi giận, sợ tới mức lui ra phía sau từng bước.
Khương Trí Xa cùng Khương Thế Khiêm lúc này một câu cũng không dám nói.
Ánh mắt Lam Hân lại phức tạp nhìn anh, cũng chỉ yên lặng đứng tại chỗ!
Cô nghĩ anh sẽ không nói gì hay làm gì mà chỉ lạnh lùng quan sát, cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ để Đào Mộng Di xin lỗi mình, chuyện như vậy cách đây không lâu cũng từng xảy ra.
Cô từng gặp Đào Mộng Di, dưới sự uy nghiêm của anh Đào Mộng Di cũng đã phải xin lỗi cô lần đó.
Mộc Tử Hoành nghe được mấy lời của Đào Mộng Di đã sớm nhịn không tiếp thêm mấy bước.Nếu anh đoán không có sai, đây là điểm giới hạn không thể đụng vào của Lục Hạo Thành.
Lúc này đây, Đào Mộng Di đúng là tự đào hố chôn mình rồi.
Bà ta lúc này chỉ trợn mắt há hốc mồm, một câu cũng không nói được, Lục Hạo Thành đã sắp hết kiên nhẫn.
Anh tức giận nhìn qua, lại thấy Mộc Tử Hoành vừa nãy đứng bên cạnh anh đã mắt tích.
Mộc Tử Hoành vừa thấy Lục Hạo Thành tìm mình, cổ đã rụt lại, không đợi Lục Hạo Thành gọi đã tự động chạy đến, vẻ mặt nịnh nọt: “Hạo Thành, cậu tìm tôi à.”
Lục Hạo Thành thờ ơ nói : “Đi, mở cuộc họp cổ đông, tiến hành thu mua.”
CÀ n0 lái “Mộc Tử Hoành kinh ngạc a một tiếng.
Lục Hạo Thành ánh mắt sắc bén, Mộc Tử Hoành co rụt lại, khởi động chân, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Nhưng khi anh chạy đến cửa thang máy, đột nhiên phát hiện điện thoại di động không mang theo bên mình, lại cắm đầu quay lại, vô tình ngắng đầu liếc nhìn Lục Hạo Thành, chỉ thấy đôi mắt ấy lạnh lùng như muốn xé nát anh.
Mộc Tử Hoành chạy vụt qua như một cơn gió, sau đó quay lại lấy điện thoại rồi lại biến mát.
Lúc này Đào Mộng Di đang khiếp sợ đã hoàn toàn bừng tỉnh.
Bà ta bước đến trước mặt Lục Hạo Thành kích động cầu xin: “Giám đốc Lục, không cần, tôi sẽ xin lỗi, hiện tại tôi sẽ nhận lỗi, thu hồi những lời vừa nói, xin giám đốc Lục rút lại lời vừa nói kia”
Đào Mộng Di nói xong, rất nhanh xoay người nhìn Lam Hân: “Quản lý Lam, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, vừa rồi là tôi nhất thời lanh mồm lanh miệng!”
Lam Hân nhìn thấy Đào Mộng Di xuống nước, lời xin lỗi này chỉ vì muốn dập tắt lửa giận của Lục Hạo Thành , làm sao có chút chân thành nào chứ?
Cô dửng dưng nhìn Đào Mộng Di, giọng điệu đều đều: “Khương phu nhân, bà nhất thời lanh mồm lanh miệng, lại chẳng khác gì mũi dao nhọn cắm vào tim người khác. Nhưng tôi đã nghe rất nhiều lời như vậy, cũng không có gì đau lòng cả.
Lời xin lỗi này tôi không nhận.”
“Quản lý Lam, tôi……
Lam Hân ngắt lời: “Khương phu nhân, giữa bà và tôi không có gì để nói”
Không phải lời xin lỗi chân thành thì sao phải chấp nhận?
Nhà họ Khương, đúng là thiếu nợ cô một lời xin lỗi.
Lúc ở nhà bọn họ, cô làm những việc như người hầu, việc nhà, £ b ướt % ; 400 0U vi Ôn Kẻ nâu nướng, chỉ cân không đi học là cô sẽ phải làm mọi việc.
Đào Mộng Di có một câu nói rất đúng, bà ta mang cô về, chính là có thêm người hầu.
Những người hầu khác được trả lương hàng tháng, mà cô thì 5 Cái gì cũng không có, quần áo, đều mặc những gì Khương Tinh Hàm không cần .
Lục Hạo Thành đau lòng nhìn cô, mỗi một lần, lúc anh không biết ở đâu, cô bị người khác làm tổn thương , thương tích đầy mình, nhìn cô gầy gò vô lực, lòng anh như bị dao cắt.
Nếu năm đó Đào Mộng Di không mang Lam Lam đi, Lam Lam sao phải sống khó khăn như vậy.
Lục Hạo Thành càng nghĩ càng giận, anh xoay người, ném chậu cây trầu bà vàng đã nuôi mấy năm xuống mặt đắt.
THa co, ” Âm thanh vỡ nát của cái chậu sứ vang lên chói tai.
Đào Mộng Di nhanh chóng quay lại nhìn Lục Hạo Thành, hét lên đầy sợ hãi.
Lam Hân cũng ngây người nhìn anh, cô cũng không hiểu nổi cơn tức giận đột ngột của Lục Hạo Thành.
Mà Âu Cảnh Nghiêu đứng sau anh thì đang nhíu mày, ánh mắt tỏ vẻ tức giận, đây chính là chậu cây anh tỉ mỉ chăm sóc, nó đang phát triển rất tốt.
Anh bước tới, đang định nói, đột nhiên nhìn thấy lòng bàn tay Lục Hạo Thành chảy máu.
Những lời khó chịu sắp ra khỏi miệng bị anh nuốt ngược vào bụng.Âu Cảnh Nghiêu không sợ Lục Hạo Thành, cho dù ở dưới cơn thịnh nộ của cậu ta, anh cũng bình tĩnh nói những lời anh muốn nói.
Sẽ không giống Mộc Tử Hoành và Tô Cảnh Minh, vừa thấy Lục Hạo Thành nỗi điên, đã có ý nghĩ muốn chạy trốn.
Anh dửng dưng nhìn Lam Hân, nói: “Quản lý Lam, tay giám đốc Lục chảy máu , cô cùng giám đốc Lục quay về văn phòng, giúp anh ấy băng bó một chút, thuốc ở ngăn tủ dữ liệu thứ nhất.Chuyện ở đây tôi sẽ xử lý.”
Lam Hân đột nhiên liếc nhìn Lục Hạo Thành, thấy tay anh máu tươi chảy ròng ròng, từng giọt tí tách trên mặt đất, như những đóa hoa kiều diễm.
Lục Hạo Thành vừa rồi tức giận quá không cảm thấy đau, hiện tại cũng vậy.