Lục Hạo Thành bật cười trước vẻ mặt đầy kiêu hãnh của bé con nhà mình.
Ba anh em còn nhỏ đã hiểu chuyện khiến người ta đau lòng.
” Kỳ Kỳ, giỏi quá!” Lục Hạo Thành mỉm cười và giơ ngón tay cái lên.
“Cám ơn chú, nhưng mà sao chú lại ở đây? Có muốn vào nhà cháu ngồi một chút không?” Giọng nói lảnh lót, vẫn trong trẻo dễ nghe như vậy.
Lục Hạo Thành lúc này mới phát hiện giọng của con gái rất êm tai.
Không phải phải giọng nói nhõng nhẽo, mà rất sạch sẽ thanh thúy lại dễ nghe, giống như tính cách con bé vậy, hấp tấp , giỏi giang lại dứt khoát.
Ngay cả phong cách ăn mặc cũng độc lập, kiên cường .
Trái ngược với tính cách của mẹ chúng.
Lục Hạo Thành liếc nhìn chính mình, ban ngày không có thời gian thay quần áo, trên người dính đầy vết bẩn còn có mùi xoài, hiện tại bước vào có chút thất lễ.
Anh khẽ lắc đầu, ” Kỳ Kỳ, cám ơn cháu,để lần sau nhé, nhưng chú có một yêu cầu.”
Lam Tử Kỳ cười gật gật đầu, “Chú cứ nói!” Một câu này ngọt mát như nước suối làm cho Lục Hạo Thành không tự chủ được mà mỉm cười, chạm đến nơi mềm mại nhát trong lòng anh.
” Kỳ Kỳ, nêu rảnh, cứ đến công ty chú chơi. Có thể đi cùng với anh, chú cũng quen anh trai cháu.Còn nữa, số điện thoại anh cháu là gì?”
Lam Tử Kỳ nghe vậy khẽ nheo mắt, ông chú này thật kỳ lạ, thế nhưng mời mình đến công ty chơi, bọn mình còn là trẻ con đó, giống như mẹ Cần Nghiên nói, có âm mưu nha.
“Có thể, nếu không chê bọn cháu phiền toái, cháu cũng muốn đến công ty thăm thú, nhưng mà, chú là chủ tịch tập đoàn Lục Thị sao?”
Loading...
“Đúng” Lục Hạo Thành khẽ gật đầu, hỏi: ” Kỳ Kỳ, làm sao cháu biết được?”
Lam Tử Kỳ nhìn kỹ anh, hơi hí mắt, đáy mắt lộ ra giảo hoạt: “
Nhìn thấy ở dưới giường?”
Lục Hạo Thành: “2 2”
Lục Hạo Thành cảm giác như sét đánh đỉnh đầu.
Kỳ Kỳ có ý gì?
Có phải anh đã quá già, không hiểu ngôn ngữ của bọn trẻ bây giờ 2 Lam Tử Kỳ cười ngắt lời: “Chú à, cháu nói đùa thôi. Trong ngăn kéo dưới giường của bà có rất nhiều tạp chí về chú. Cháu ngủ với bà, thỉnh thoảng có thấy, nhưng không để ý, lần này gặp ngoài đời, nên đã nhìn ra.”
Lục Hạo Thành thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là anh hiểu sai rồi.
Tuy nhiên, tại sao bà của Kỳ Kỳ lại thu thập tin tức của anh Chẳng lẽ thật là mẹ sao?
Giọng nói đó, anh tuyệt đối không có nghe lầm.
” Kỳ Kỳ, còn đứng ở đó làm gì? Nhanh đưa đồ gia vị đến đây, bà còn đang cần nấu ăn đây”
Trong đêm tối, một giọng nói hiền hậu truyền tới.
Lục Hạo Thành ngắn ra, nhanh chóng nhìn lại, ánh sáng từ ngọn đèn có chút lờ mờ, anh mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cửa, anh không nhìn rõ mặt, lại có thể nhìn rõ thân hình, Lục Hạo Thành hơi căng thẳng, giống hệt mẹ.
” Chú, vậy cháu về trước .” Lam Tử Kỳ nói xong thì chạy đi, không đợi Lục Hạo Thành trả lời.
“Bà ơi, cháu đến đây!” Lam Tử Kỳ vui vẻ chạy về nhà.
Mà ánh mắt của Lục Hạo Thành vẫn gắt gao nhìn người phụ nữ ở cửa, cố gắng thế nào cũng không nhìn được rõ ràng, nhưng dáng người rất giống mẹ anh.
Chẳng lẽ trên đời thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Lục Hạo Thành cảm thấy khó tin.
Mẹ của Lam Lam, rất có thể là mẹ anh?
Đột nhiên, di động vang lên, Lục Hạo Thành nhìn hai người bước vào, mới cầm lấy di động ấn nghe.
“Alo! Tử Hoành!”
“Hạo Thành, cậu đang ở đâu vậy? Sao còn chưa về về? Ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn có cần tôi mua cho chút gì đó không?”
Mộc Tử Hoành quan tâm hỏi.
Lục Hạo Thành bình thản nói: “Tử Hoành, hình như tôi đã tìm được mẹ”
“Dì, dì Hứa, ở đâu?” Mộc Tử Hoành kích động hỏi, giọng nói vui mừng phấn khởi, nghe như mùa hạ trong trẻo, khiến lòng Lục Hạo Thành lập tức thoải mái hơn.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua nhà Lam Hân, mới áp chế đáy lòng đang kích động, không nhanh không chậm nói: “Mẹ của Lam Lam, rất có có thể là mẹ của tôi.”
TAY NT ” Mộc Tử Hoành cảm thấy trên đầu mình có một đám “Lục Hạo Thành, cậu điên rồ gì vậy, cái gì có thể là của cái gì?
Cậu phải xác định mới được nha?” Mộc Tử Hoành chế nhạo nói, một khi đụng tới chuyện dì Hứa và Lam Lam, Lục Hạo Thành điên cũng không nhẹ.
Lục Hạo Thành lạnh lùng nói: “Mộc Tử Hoành, tôi là người vội vàng kết luận sao?”
Giọng nói lạnh như băng truyền đến, Mộc Tử Hoành nhíu mi, đột nhiên cái mũi đau xót, đau lòng cho Lục Hạo Thành.
“Hạo Thành, hay cậu về nhà trước đi?”
Lục Hạo Thành nghĩ nghĩ rồi nói: “Mộc Tử Hoành, mang theo một bộ quần áo sạch sẽ và một ít đồ ăn qua đây, tôi đang đỗ ở đường vào nhà Lam Lam, mau một chút, cho cậu nửa giờ.”
Lục Hạo Thành nói xong liền cúp điện thoại.
Mộc Tử Hoành sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm ánh đèn mờ ảo trong biệt thự.
Đột nhiên cảm thấy bản thân tự tìm ngược, đang yên đang lành gọi điện thoại cho cậu ta làm gì chứ?
Nếu không có cuộc gọi này, anh có thể ở nhà, thoải mái duỗi thẳng hai chân mà ngủ.
Nhưng hiện tại, anh lại phải hầu Lục Hạo Thành ôm cây đợi thỏ sao?
“Trời ơi! Đáng chết!” Mộc Tử Hoành nổi giận gầm lên một tiếng, rồi lại ngoan ngoãn lên lầu lấy quần áo sạch cho Lục Hạo Thành.
Lại gọi điện thoại cho nhà hàng quen thuộc đặt trước một xuất cơm, lát nữa trên đường đi anh sẽ qua lấy cơm, nếu không anh thực sự không thê đến đúng thời gian mà Lục Hạo Thành đã ấn định.
Nửa giờ sau, anh lái xe, đúng giờ xuất hiện trước mặt Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành vừa thấy, vừa lòng gật đầu, còn khen một câu: “Tốc độ rất nhanh !”
Mộc Tử Hoành vừa nghe lời này thiếu chút nữa đâm đầu chết trên xe.
Anh căm tức nhìn tên còn lại”Lục Hạo Thành, cậu có thể nói tiếng người không? Tối khuya ông đây còn phải làm trâu làm ngựa cho cậu? Không nói một câu cám ơn thì thôi đi, còn cố tình chế nhạo.”
Mộc Tử Hoành thở hỗn hễển, một bụng lửa giận.
“Bót nói nhảm nhí đi, quần áo đâu?” Lục Hạo Thành chế nhạo.
“Đây!” Mộc Tử Hoành cầm quần áo nhét vào tay anh.
“Đồ ăn đâu?” Anh lại hỏi.
Mộc Tử Hoành giật giật khóe miệng, hung hăng trừng mắt, nghĩ muốn đem hộp cơm đập vào người anh, nhưng vẫn là không có cái gan đó.
“Lục Hạo Thành, tính cách của cậu còn soi mói hơn tôi nhiều?
Thật sự cậu sẽ ngồi ăn trong xe sao?”
Lục Hạo Thành tỏ ra khó hiểu: “Còn có chỗ nào để tôi có thể ngồi xuống ăn sao?”
ThÌa Hai 07/7 ” Mộc Tử Hoành cười lạnh.
Chỉ tay về phía bên phải của “Lục Hạo Thành, bên kia có một công viên, có một cái chòi cùng bàn ghế, ngồi đó ăn sẽ thoải mái hơn đấy. Cậu ăn trong xe cũng sẽ bị bám mùi.
Còn có một biện pháp tốt hơn.”
Mộc Tử Hoành chỉ chỉ nhà Lam Hân: “Nhà Lam Hân thì càng tiện.”