“Thật là đẹp” Lâm Tử Thường lại nhịn không được khen ngợi Trọng điểm là khuôn mặt của Lam Hân, kết hợp với trang phục, mang đến cảm giác tươi sáng, thanh lệ thoát tục.
“Cám ơn!” Lam Hân vô cùng thích thú, đây là cô đặc biết thiết kế cho riêng mình, chính cô cũng rất thích.
Lâm Tử Thường lấy ra một tắm danh thiếp từ trong túi cầm tay, đưa cho Lam Hân.
“Lam tiểu thư, đây là danh thiếp tôi, chúng ta có thể trao đổi danh thiếp không? Sau khi triển lãm kết thúc, chúng ta hãy trò chuyện. Tôi rất hứng thú với thiết kế của cô.”
“Được!” Lam Hân đưa danh thiếp của mình cho Lâm Tử Thường.
Sau đó bỏ danh thiếp của đối phương vào túi.
Lâm Tử Thường nhìn cô cười: ” Lam tiêu thư, tôi còn có chuyện, chúng ta nói chuyện sau nhé.”
“Được.” Lam Hân cười cười.
“Vậy tôi đi trước.” Lâm Tử Thường nói xong, mỉm cười với cô rồi xoay người rời đi., kia đường cong lả lướt, dáng người cao gầy hoàn mỹ, khí chát lộng lẫy.
Lam Hân thu hồi ánh mắt, thật ra cô tính toán dạo xong buổi trình diễn trong hôm nay, ngày mai sẽ dành một ngày ở Hải Thành, cô hiếm khi có thời gian ra ngoài đi thăm thú.
Hải Thành là một địa điểm không tồi.Trước đây cô vẫn muốn đến du lịch, nhưng không có thời gian đi.
Lúc này phải tha hồ đi shopping, thư giãn một chút.
Cô mỉm cười, tiếp tục ngắm nhìn những tác phẩm xuất sắc xung quanh.
Mãi đến sáu giò, Lam Hân đã đói bụng mới ra khỏi buổi triển lãm.
Loading...
Cô đứng trong đám người, gió đêm thổi vô cùng mát mẻ, nhìn hoàng hôn như đổ lửa và khung cảnh đẹp như tranh vẽ phía chân trời, cô mỉm cười bước về khách sạn.
Hôm nay đi dạo một ngày, cô cũng hơi mệt, muốn đi ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi.
Có một bữa tiệc buffet hải sản trên tầng cao nhất của khách sạn, Hải Thành cũng là nơi có nhiều hải sản nhất.Cô lại càng yêu thích nơi này hơn.
Cô quay trở lại căn phòng trên tầng năm và thay một chiếc váy màu hồng, cô lại bước ra khỏi phòng, đôi mắt sáng thông minh động lòng người , sạch sẽ ngây thơ.
ì Cô ngước mắt, đột nhiên đồng tử run lên, nhìn thấy trước mắt, bóng dáng cao gây, khí chất thu hút, trên khuôn mặt hoàn mỹ nở nụ cười yêu chiều nhìn mình.
Tim Lam Hân đập nhanh, hít một hơi mới hỏi: “Lục Hạo Thành, sao anh lại ở đây?”
“Lam Lam, vì sao tôi không thể đây?” Giọng nói dễ nghe, âm thanh trầm thấp mà giàu từ tính.
TAIHU c1 ” Lam Hân tự hỏi, không phải anh ta hiện tại nên ở Tập đoàn Lục Thị sao? Ngày hôm qua anh cũng không có nói muốn tới Hải Thành nha! Lục Hạo Thành thấy cô nghỉ ngờ, liền tìm một cái cớ: “Lam Lam, tôi đến đây có việc phải làm. Bây giờ công việc đã kết thúc, đến khách sạn nghỉ.”
Lam Hân vừa thấy khuôn mặt thản nhiên của anh, trong lòng vẫn không tin tưởng lời vừa nghe. Mà không tin thì làm gì được anh chứ? “Ò” Hơi cúi đầu, trong lòng truyền đến một luồng hơi thở kỳ lạ..
Một lúc sau, Lục Hạo Thành cũng không nói gì, cô ngắng đầu lên nhìn vẻ đẹp cao quý tỏa sáng của anh, nở nụ cười mê hoặc mọi sinh linh.
“Vậy, giám đốc Lục, anh bận việc đi, tôi đi shopping!” Giọng nói của cô gượng ép, ngay cả giọng cười cũng nhạt nhẽo.
Lục Hạo Thành vừa nghe, khóe môi nhếch lên, “Lam Lam, tôi đã nói rồi, việc của tôi đã xong.”
Đáy mắt Lam Hân sâu thẳm, cô đã nghe được, rõ ràng là người thông minh, sao lại cố tình nghe không hiểu lời nói xã giao của cô chứ? “Vậy hiện tại……
“Lam Lam, đi ăn cơm đi, em đi dạo một ngày, chắc cũng đói bụng phải không?” Lục Hạo Thành ngắt lời.
“Anh không cần đi tiếp khách sao?” Lam Hân nghỉ ngờ hỏi.
“Không cần.” Lục Hạo Thành thản nhiên đáp hai chữ, nhiệm vụ chính của anh là đi cùng cô.
Cô bề bộn nhiều việc, bận đi làm, về nhà còn chăm sóc mấy đứa nhỏ, bọn họ hiếm khi có thời gian ở riêng với nhau.
Anh đi theo cô, chính là muốn hai người có thế giới riêng, cùng bồi dưỡng tình cảm.
Lam Hân hiện tại cảm thấy mình nói cái gì cũng đều dư thừa .
Lục Hạo Thành bước tới, rất gần cô.
Hơi thở bá đạo dồn dập, Lam Hân khẽ rùng mình.
Vì sao? Đôi khi Cần Hy cũng sẽ đến gần cô, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy lo lắng và run rẫy như vậy.
Lục Hạo Thành cúi đầu, nhìn đôi môi đỏ mọng đầy đặn tinh xảo của ai đó, xúc động muốn hôn cô.
Nhưng ở đây, không thích hợp.
Anh chậm rãi nói, giọng nói trầm thấp rơi vào tai Lam Hân : “Đi, Lam Lam, tôi đưa em đến bờ biển ăn cơm.”
Nói xong, anh nắm tay cô đi vào thang máy.
“Ail Lục Hạo Thành, anh đi thì cứ đi, lôi kéo tay tôi làm gì?”
Lam Hân nén giận.
Lục Hạo Thành này, thật sự là khó hiểu.
Lục Hạo Thành quay đầu lại, cười cười, “Lam Lam, khách sạn này rất lớn, tôi sợ em lạc đường!”
Lam Hân không nói gì, dùng lắc tay vài cái, nhưng bàn tay anh như kìm sắt, dù có cố gắng thế nào cũng không thể lay chuyển được.
Thang máy cách đó không xa, làm sao cô có thể bị lạc chứ? Anh tìm lý do cũng thật ngu ngốc.
Lam Hân không khỏi lén lút trừng mắt nhìn người bên cạnh.
Hai người đang giằng co thì thang máy đến, Lục Hạo Thành cầm tay cô đi vào.
Cửa thang máy dần dần đóng lại, thang máy sáng ngời, phản chiếu hình ảnh hai người tay trong tay.
Khóe miệng Lục Hạo Thành nở nụ cười nhẹ.
Lam Hân lại nghẹn lời, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lộ ra vẻ uất hận.
“Lục Hạo Thành, trong thang máy chắc tôi sẽ không lạc đường chứ?” Cô chế nhạo nói.
Lục Hạo Thành khóe môi lại cong lên : “Lam Lam, thang máy rất trơn, sợ em ngã sắp xuống”
Có thể tìm một lý do thuyết phục hơn được không.
“Buông ra!” Lam Hân tức giận nói.
“Không buông, cả đời cũng không buông” Lục Hạo Thành nắm chặt tay cô, ánh mắt sâu thẳm trở nên nghiêm túc và kiên định, ngay cả giọng điệu cũng tỏ rõ thái độ.
Hai mắt Lam Hân mở to, khó tin nhìn anh.
Lục Hạo Thành nhìn thấy trên làn da trắng nõn trong trẻo của cô thoáng ửng hồng, nụ cười trên khóe miệng trở nên rất dịu dàng.
Lam Hân bị khoảnh khắc tươi cười của anh hớp hồn.
Sự cám dỗ chết tiệt này.
“Lục Hạo Thành, anh thích tôi?” Cô đột nhiên hỏi thẳng.
Thật ra, thấy anh từng chút một tới gần chính mình, cô đã muốn hỏi anh câu này.
Lục Hạo Thành bối rối, không không ngờ cô lại hỏi thẳng như vậy.
“Đúng” Anh không chút do dự gật đầu, ánh mắt đong đầy tình cảm.
“Nhưng tôi không thích anh” Lam Hân lạnh lùng.
Sự kích động của Lục Hạo Thành lập tức giống như bị một chậu nước đá ngàn năm dội từ đầu đến chân, anh cảm thấy toàn thân phát lạnh.
“Nhưng tôi không thích anh ” Câu nói tổn thương anh biết bao nhiêu chứ.