Nhạc Cần Nghiên và Ôn Lãng chia tay thì chẳng phải là cơ hội tốt cho Mộc Tử Hoành sao?
Ôn Lãng tức giận nhìn Mộc Tử Hoành.
Anh ta hét lên từng tiếng một: “Đánh nó cho tao!”
Ngay lập tức có thêm ba người đàn ông mặc đồ đen đi tới.
“Này!” Mộc Tử Hoành nhanh chóng lùi lại.
Anh nhìn Ôn Lãng với vẻ giễu cợt: “Giám đốc Ôn, quân tử động khẩu không động thủ!”
Mộc Tử Hoành mặc dù nói vậy nhưng ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, không hề sợ hãi, ở trước những người này, anh luôn kiên định, cứng rắn, mạnh mẽ, dáng vẻ ấy của anh khiến người khác vừa nhìn liền thấy khiếp đảm.
“Đây là ai?” Ôn Lãng lạnh lùng hỏi.
“Người lạ?” Mộc Tử Hoành cười nói, rồi lại trở về tư thế bát cần đời ban đầu.
“Vậy sao lại chụp trộm tôi?” Ôn Lãng lạnh lùng nhìn anh.
“Ai nói tôi chụp ảnh anh? Tôi đang chụp bạn tôi trong trạng thái say rượu.” Mộc Tử Hoành chọt thấy Tô Cảnh Minh lảo đảo quay lại.
Tô Cảnh Minh quay lại đây, chỉ sợ là khiến mọi chuyện càng trở nên phức tạp.
Ôn Lãng quay đầu nhìn, liền thấy Tô Cảnh Minh lảo đảo tại chỗ, mắt lim dim nhìn Mộc Tử Hoành.
“Tô Cảnh Minh, cậu đi đâu đấy, mau ra xe đợi tôi, lát nữa tôi sẽ ra ngay.” Mộc Tử Hoành hét lên.
Nào ngờ đâu, Tô Cảnh Minh không những không đi, ngược lại, lại chao đảo đi về phía anh.
Haiz!!
Chết mắt, Tô Cảnh Minh uống rượu xong rất hay lèm bèm, đánh nhau lúc này thì không hay lắm, Mộc Tử Hoành vẫn còn rất nhiều chuyện quan trọng phải giải quyết nữa.
Tô Cảnh Minh mặc dù say, người say nhưng tim chưa say, lúc này anh ta vẫn nhận ra được Mộc Tử Hoành.
Nắm đắm nhanh như gió, Mộc Tử Hoành còn chưa kịp nói lời nào đã nghe thấy tiếng kêu thát thanh của Ôn Lãng.
“Á …” Tiếng kêu đau đớn của Ôn Lãng khiến cô gái đứng đằng sau cũng hét lên.
Anh ta loạng choạng lùi đến bên bàn, rồi lật bàn khiến toàn bộ đồ uống rơi xuống đất, liễng xiểng, vỡ tanh bành!
Cú đấm này của Tô Cảnh Minh khiến Ôn Lãng choáng váng, hoa mắt, mãi một lúc sau anh ta mới tỉnh táo hơn chút.
Mộc Tử Hoành chăm chú quan sát, lúc này, trong lòng anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hệt như anh đã báo thù giúp cho Nhạc Cần Nghiên vậy.
Việc anh chụp lén là sai, nhưng tất cả cũng vì anh quá yêu, quan tâm đến cô ấy.
Ôn Lãng miệng chảy máu, mùi máu tanh nồng nặc.
Anh ta nhỗ máu ra nền đất, hằm hằm nhìn Tô Cảnh Minh.
Anh ta tức giận nói, từng chữ rõ ràng: “Đánh chúng nó cho tao!”
Bốn người đàn ông mặc vest đen và giày da ngay lập tức làm theo lời anh ta.
Mộc Tử Hoành thấy vậy, ánh mắt từ tinh nghịch, chế nhạo chợt trở lên mãnh liệt, sắc bén.
Anh cũng nhanh chóng ra tay.
Mộc Tử Hoành, Lục Hạo Thành, Tô Cảnh Minh, Âu Cảnh Nghiêu, bốn người họ đều từng luyện tập cùng nhau, ai cũng thân hình cường tráng, nắm đấu giáng xuống thì đau như búa bổ, và chỉ trong vòng chưa đầy hai phút, bốn người đàn ông mặc vest đen đã ngã sõng soài trên mặt đất.
Cuộc ẩu đả này xảy ra ở một góc của quán bar, chai rượu vỡ tanh bành, các mảnh thủy tinh vương đầy mặt đất, nhiều người thấy vậy cũng vội vàng ra về.
Những âm thanh điếc tai nhức óc cũng bắt đầu dừng hắn!
Một số phụ nữ sợ hãi hét lên.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đen đi tới, ông ta là quản lý của quán bar này, quen biết với Mộc Tử Hoành và Tô Cảnh Minh.
Ông ta nhìn Mộc Tử Hoành cười lễ phép: “Ôi, giám đốc Mộc, giám đốc Tô, cũng chỉ là chút chuyện cỏn con, xin hai anh nguôi cơn giận!”
Mộc Tử Hoành cười nói: “Quản lý Vương, thực sự xin lỗi, tôi sẽ bồi thường tất cả thiệt hại ở đây ngày hôm nay.”
Nghe tới đây, quản lí Vương cũng yên tâm hơn!
Ông cười lịch sự: “Cảm ơn giám đốc Mộc!”
Sau đó, ông ta lại rời đi, dù gì thì ông ta cũng quá quen với những chuyện như này rồi.
Tốt hơn hết là để họ tự giải quyết với nhau, chỉ cần bồi thường thiệt hại là đượ!
c Ôn Lãng nghe vậy liền nhìn Mộc Tử Hoành với vẻ khó hiểu.
Nhìn thái độ của quản lí với Mộc Tử Hoành, giọng ngon ngọt nịnh nọt, anh ta liền cảm thấy thân phận của Mộc Tử Hoành và Tô Cảnh Minh không hề đơn giản.
Thôi bỏ đi, làm lớn chuyện cũng chẳng có lợi lộc gì?
Nếu chuyện này mà đến tai Cần Nghiên thì hậu quả khó lường.
Anh ta tức giận liếc nhìn Mộc Tử Hoành, hét lên: “Chúng ta đi!”
Ngay lập tức, anh ta kéo cô gái kia ra về.
Bốn người đàn ông đang sõng soài trên mặt đất, mặt mũi bầm tím, vội nhồm dậy, đi theo Ôn Lãng một cách thảm thương.
Mộc Tử Hoành thấy Ôn Lãng kéo theo cô gái kia, lòng nhủ thầm, tên khốn kiếp này không phải vẫn muốn đưa gái về nhà đấy chứ?
Đôi mắt anh lạnh lùng muôn phần, sao Cẩn Nghiên lại có thể thích loại người như anh ta được chứ?
“Đã đi rồi sao, đừng vội thế chứ, tôi còn chưa đánh đủ mà”. Tô Cảnh Minh mơ mơ màng màng, cảm thấy vẫn chưa được đánh đã tay.
“Đánh, đánh, đánh cái đầu cậu ấy.” Mộc Tử Hoành trừng mắt nhìn anh, nói: “Cậu đứng im ở đây cho tôi, cắm được động đậy!”
Mộc Tử Hoành vừa nói vừa đưa một thẻ ngân hàng cho nhân viên phục vụ bên cạnh để thanh toán toàn bộ thiệt hại.
Sau khi nhận lại thẻ, anh liền kéo Tô Cảnh Minh đi.
“Nào, đến đây, đánh đi… ta là Tô…” Mộc Tử Hoành nhanh chóng bịt miệng Tô Cảnh Minh lại.
Thành bộ dạng như này rồi mà vẫn còn mặt mũi khai tên họ.
Không những bẽ mặt mà còn cảm thấy vô cùng mắc cỡ, không biết nên đào hố nào chui xuống.
“Hụ…” Tô Cảnh Minh mặt đỏ bừng, nhìn Mộc Tử Hoành đang bị mũi mình, liền dùng ánh mắt ra hiệu Tử Hoành bỏ tay ở mũi mình ra.
Mộc Tử Hoành ánh mắt lộ rõ đáp án: “Đừng có mo”.
Anh lôi Tô Cảnh Minh ra ngoài, không nghỉ chốc lát nào.
Mãi tới khi ra đến xe, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa mở cửa đã muốn nhét Tô Cảnh Minh vào trong xe.
Nhưng khi vừa mở cửa xe ra thì một mùi nôn mửa nồng nặc xông ra.
“Qe ..” Mộc Tử Hoành cũng suýt nữa nôn hết ra.
“Âu Cảnh Nghiêu, tại sao cậu lại làm vậy với tôi, sao lại nôn hết ra xe của tôi thế này?” Mộc Tử Hoành buồn rười rượi, lòng quặn đau.
Sao tối nay anh lại đen đủi đủ đường vậy chứ?
“Hôi, hôi chết mát.” Tô Cảnh Minh gào lên, bịt chặt mũi.
Đã thế lại còn không ngừng giãy giụa.
Âu Cảnh Nghiêu đã ngủ thiếp đi và ngáy khò khò.
Mộc Tử Hoành ngây người nhìn mọi thứ trước mặt, anh vẫn không thể tin nỗi mọi chuyện trước mặt mình.
Âu Cảnh Nghiêu đã ngủ say như chết, trên ống quần còn dính đầy cáu bẩn ban nãy nôn ra.
Ô tô mùi hôi như vậy mà anh ta vẫn ngủ ngon lành được.
Khuôn mặt Mộc Tử Hoành buồn như tro tàn, chiếc xe đắt tiền của anh đã bị hủy hoại dễ dàng như vậy sao.
Một lúc sau, anh ngửa mặt lên và than: “Trời ơi, rốt cuộc là tôi đã tạo nghiệt gì thế này?”