Sau khi về phòng, Lam Tử Tuấn tựa người vào thành giường, lấy điện thoại di động ra xem qua tin nhắn mà Lục Hạo Thành gửi cho cậu trong hộp thoại We Chat.
“Tiểu Tuần, cháu ngủ chưa?”
Hôm trước cậu ngủ thiếp đi từ bao giờ không hay, mãi đến tối nay mới đọc được tin nhắn này.
Sau đó cậu cũng không thèm trả lời tin nhắn đó nữa.
Nhìn tin nhắn một hồi, mười ngón tay cậu bắt đầu nhấn bàn phím nhanh như chớp, trả lời tin nhắn: “Chú Lục, cảm ơn chú đã đưa mẹ cháu về!”
Thật ra trong lòng cậu luôn có một câu hỏi, mẹ cậu không biết bố của các cậu là ai, nhưng cũng có thể bố của các cậu biết mẹ cậu là ai mà?
Lam Tử Tuấn vô tình giật giật khóe môi, từ từ nằm xuống.
Lục Hạo Thành vừa về đến nhà, vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn của We Chat.
Anh nhìn vào điện thoại, đó là tin nhắn Tiểu Tuấn gửi tới.
Điều này khiến anh rất hứng khởi, anh chu môi cười, vội vàng trả lời tin nhắn.
“Tiểu Tuấn, không có gì, cháu ngủ chưa?”
Lam Tử Tuấn cũng đang chờ đợi tin nhắn của anh.
Cậu thản nhiên giơ điện thoại lên xem một lượt, sắc mặt không mấy thay đổi.
“Chú Lục, cháu ngủ rồi, chú về đến nhà chưa?”
“Chú đến nhà rồi!”
Lam Tử Tuấn vừa nhìn dòng tin nhắn này, liền mỉm cười, một nụ cười hiếm thấy.
“Chúc chú ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Lục Hạo Thành nhìn lời nhắn chúc ngủ ngon, trong lòng bỗng cảm thấy rất vui.
Lam Tử Tuấn chủ động nói chuyện với anh, trước lạ sau quen mà, chuyện gì cũng dễ giải quyết hơn.
Anh ngước mắt lên nhìn căn nhà u ám, trống trải, khắp căn phòng tràn ngập nỗi cô đơn.
Lục Hạo Thành nhíu mày, Mộc Tử Hoành đi đâu rồi không biết?
Anh bật đèn và đến phòng của Mộc Tử Hoành, Mộc Tử Hoành không có ở nhà sao?
Đi đâu rồi không biết?
Anh lầy điện thoại di động ra và gọi ngay cho Mộc Tử Hoành.
Mãi một lúc lâu sau Mộc Tử Hoành mới nhắc máy.
“A lô, Hạo Thành!”
Lục Hạo Thành thấy đầu dây bên kia ồn ào, chau mày hỏi: “Cậu đang ở đâu thế?”
“Quán bar!”
Lục Hạo Thành nghe xong, mặt lộ rõ vẻ chán ghét.
“Cậu đến quán bar làm gì?”
“Hạo … Hạo Thành, cậu nói to hơn đi, tôi không nghe rõ….a lô…. a lô!”
Lục Hạo Thành cúp máy luôn, chau mày, quăng điện thoại xuống sô pha, ngồi phịch xuống.
Anh nhìn quanh nhà một lượt, thầm nghĩ, nếu cùng gia đình ở trong ngôi biệt thự này, chắc chắn sẽ rất vui và hạnh phúc.
Ngồi nghỉ một lúc rồi anh đi tắm.
Còn tại quán bar, Mộc Tử Hoành nét mặt ïu xìu.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc.
Bỗng nhiên, anh thấy một tin nhắn gửi đến từ trung tâm giám định.
Anh vừa mở tin ra đọc, bất chọt sững người, mắt trợn tròn.
Là ai chứ?
Âu Cảnh Nghiêu uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, Tô Cảnh Minh ngồi cạnh than vãn không ngót, hết lời chê trách Lục Hạo Thành, hai anh đều đã uống say cả rồi.
Mộc Tử Hoành thấy tình thế này nên nào dám uống?
Nhưng tin này đúng là chuyện tày trời!!
Anh quay đầu quát lớn: “Tô Cảnh Minh, cậu uống ít thôi, một mình tôi không đủ sức đưa cả hai cậu về nhà đâu, cậu mà cũng uống say nữa thì tối nay hai cậu cứ chuẩn bị tinh thần ngủ ngoài đường đi!”
“Này, …Mộc Tử Hoành, cậu nói cái gì?”
Nhạc trong quán bar rất lớn, Tô Cảnh Minh thậm chí còn không nghe thấy Mộc Tử Hoành đang nói gì?
Anh ta đã nửa tỉnh nửa say rồi, anh vừa quay lại cất tiếng hỏi nhưng lại nhìn thấy Mộc Tử Hoành đang đi ra ngoài.
“Mộc Tử Hoành, cậu đi đâu vậy, đừng có nói là cậu định để chúng tôi tự về nhà thật nhé?”
Bóng dáng của Mộc Tử Hoành khuắt dần.
Mộc Tử Hoành ra ngoài gọi điện thoại.
“Này! Anh Từ!”
“Giám đốc Mộc, tôi tưởng cậu ngủ rồi.” Đầu dây bên kia có tiếng trêu chọc vang đến.
“Không, tôi vẫn đang ở bên ngoài, tôi cũng vừa xem tin nhắn mà anh gửi, anh có chắc là mẫu giám định gửi đến là của Lam Hân không?”
“Ừm, đúng vậy, là do một người đàn ông trung niên gửi tới, do chính tôi tiếp nhận và giám định. Hiện tại đã có kết quả giám định rồi, kết quả hệt như mẫu giám định lần trước của cậu „ đưa.
“Người đàn ông trung niên à?” Mộc Tử Hoành ngờ vực, tự hỏi bản thân, là ai được chứ?
Bác Cố chăng?
“Có phải người đàn ông tóc húi cua, khá bảnh nhưng hơi gầy phải không?” Mộc Tử Hoành hỏi lại.
“Haha…Không phải, là một người đàn ông trung niên, béo tròn, không bảnh lắm.” Một giọng nói thẳng thắn vang lên.
Mộc Tử Hoành càng thêm tò mò, là ai được nhỉ?
“Anh Từ, ngày mai lúc nào họ đến lên kết quả?”
“Sáng mail”
“Anh Từ, chuyện này rất quan trọng, trước tiên anh hãy cất kết quả ấy đi, sáng mai tôi sẽ đến chỗ anh sớm.”
“Ừm”
“Vậy nhé, hôm khác chúng ta cùng nhau ăn cơm!” Mộc Tử Hoành nói xong liền cúp máy!
Anh nhanh chóng gọi cho Lục Hạo Thành.
Mộc Tử Hoành gọi ba lần liên tiếp nhưng không ai bắt máy.
Anh chau mày, rõ ràng nãy đã nghe thấy tiếng Lục Tử Hoành về đến nhà rồi mài!
“Haiz!” Anh đột nhiên thở dài thườn thượt.
Quả nhiên, Lục Hạo Thành đúng là số phận hẳm hiu!
Mộc Tử Hoành nheo mắt, tự nhủ, rốt cuộc là ai muốn giám định kết quả ADN của Lam Hân chứ?
Không được, anh phải quay về ngay, tên Lục Hạo Thành này chắc chắn là đã giận anh rồi.
Anh nhanh chóng quay trở lại quán bar.
Anh quay vào thì nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu, anh chàng lịch lãm, ôn nhu vẫn đang nâng li rượu lên, định uống cạn hết li này đến li khác.
Còn Tô Cảnh Minh, vẫn đang ngồi cạnh lèm bèm, đầu tóc bù xù như tổ quạ, trông rất thảm hại.
“Lục Hạo Thành, cậu đứng ra đây ba mặt một lời cho rõ ràng nào, rốt cuộc tôi đã làm gì đắc tội với cậu!”
“Chậc, chậc, chậc!”. Mộc Tử Hoành nhìn chằm chằm Tô Cảnh Minh, rượu vào lời ra đúng là mắt mặt mà!
Quay sang nhìn Âu Cảnh Nghiêu ôn nhu, lịch lãm của bọn họ, một người bình thường tính tình hiền lạnh, đôi khi cũng độc mồm độc miệng nhưng dù có uống say cũng vẫn ngoan ngoãn, không lèm bèm quá ba câu.
Đúng là biết cách nhẫn nhịn!!
Mộc Tử Hoành bước đến và giật lấy nửa ly rượu mà Âu Cảnh Nghiêu đang uống dở.
Âu Cảnh Nghiêu đỏ mặt, ngơ ngác nhìn Mộc Tử Hoành.
“Cảnh Nghiêu, đêm nay cậu bị điên hay sao, thất tình mà uống nhiều như thế có ích gì? Uống nhiều chỉ hại sức khỏe mình thôi, nào, tôi đưa cậu về nhà.” Mộc Tử Hoành nói lớn bên tai anh.
Âu Cảnh Nghiêu vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Mộc Tử Hoành.
Đôi mắt mơ màng đó càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn trên khuôn mặt điển trai của anh.
Mộc Tử Hoành nhìn bộ dạng mơ màng của Âu Cảnh Nghiêu, cảm thấy có chút không quen.
Từ bé đến giờ, đây là lần anh ta uống nhiều nhất.
Lúc cả bốn người cùng nhau uống rượu, riêng chỉ có anh sẽ ngồi nhìn ba người còn lại uống, rồi cuối cùng lại lặng lẽ dọn dẹp bãi chiến trường.
Âu Cảnh Nghiêu đêm nay thực sự rất lạ, nhưng khi hỏi thì anh lại chẳng đáp lời nào.
Âu Cảnh Nghiêu im lặng nhìn Mộc Tử Hoành một lúc, giằng lầy ly rượu trong tay Mộc Tử Hoành, định uống tiếp.
Âu Cảnh Nghiêu không bị đỏ mặt khi uống rượu, thay vào đó, khuôn mặt của anh trở nên nhợt nhạt hơn.
Mộc Tử Hoành thấy vậy liền giằng ly rượu trong tay Âu Cảnh Nghiêu lại.
“Âu Cảnh Nghiêu, đây là lần đầu tiên cậu uống nhiều như vậy, cậu định vào bệnh viện luôn sao?”
“Để tôi yên!” Âu Cảnh Nghiêu cuối cùng đã nói được câu thứ tư trong tối nay.
Mộc Tử Hoành bắt lực liếc nhìn Tô Cảnh Minh đang mơ mơ màng màng.
“Tô Cảnh Minh, đứng dậy!”
“Không đáy, cậu định làm gì tôi?” Tô Cảnh Minh làm bằm.