Lục Hạo Thành nghe xong lại càng muốn ăn bánh chẻo.
Nhưng…
Thẩm Giai Kỳ nói: “Vậy chúng ta vào quán ăn ở đây ăn luôn đi, dù gì thì chợ đêm ở đây cũng rất nỗi tiếng, có mấy quán đồ hải sản cũng rất ngon.”
“Ừm!” Lam Hân gật đầu nhìn Lục Hạo Thành: “Giám đóc Lục, anh thấy thế nào?
Nghe Lam Hân gọi mình là “giám đốc Lục”, Lục Hạo Thành bỗng sầm mặt lại.
Nếu như anh trả lời lại thì chẳng khác nào ăn miếng trả miếng, em lạnh nhạt với tôi thì tôi cũng lạnh nhạt với em vậy!
Tính tình của Lục Hạo Thành đúng là lúc nắng lúc mưa, thật khó đoán.
“Cũng được!” Anh trầm giọng đáp, Lam Hân cũng nhận ra sự thay đổi rõ rệt trong cảm xúc của anh, có chút ngạc nhiên.
Rõ ràng là cô cũng không hiểu rõ về anh lắm.
Thực ra, trong lòng cô vẫn luôn có một mong muốn, đó là được hiễu hơn về con người anh.
Đây là lần đầu tiên cô muốn tìm hiểu kỹ suy nghĩ của một người đàn ông.
Thẩm Giai Kỳ chỉnh lại trang phục, liếc nhìn hai người họ, mỉm cười và không nói gì.
Đối với cô, niềm tự hào lớn nhất của một người phụ nữ không phải là mình xinh đẹp nhường nào mà là người đàn ông mình yêu thương mình biết bao nhiêu!
Cô đã từng là cô gái nhỏ được Cố Ức Lâm yêu thương, che chở, khi ấy cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời!
Lam Hân tốt bụng và dễ thương, cô ấy thực sự hy vọng Lam Hân có thể tìm được một người đàn ông tốt – một người có thể yêu thương cô trọn đời!
Thẩm Giai Kỳ nói: “Vậy chúng ta đi thôi!”
“Ừm!” Lam Hân và Lục Hạo Thành đi cạnh nhau, đợi Thâm Gia Kỳ tắt đèn.
Lam Hân ngắm nhìn toàn bộ con phố, đường phố rộng rãi, đèn đêm sáng rực, cửa hàng nào cũng chật ních người, đủ loại đồ ăn.
Cô đặc biệt thích cảm giác này.
“Chợ đêm lúc nào cũng tấp nập người qua lại!” Cô chợt thốt lên.
“ỪI” Lục Hạo Thành gật đầu, trong thành phố vội vã này, anh đã từng cảm thấy lạc lõng, nhưng tối nay thì khác, anh cảm thấy vô cùng thoải mái!
Trước khung cảnh này, anh cảm thấy mình không có gì khác biệt cả, hoàn toàn có thể hòa mình vào dòng người một cách tự nhiên.
Thẩm Giai Kỳ bước tới nói: “Lam Lam, giám đốc Lục, chúng ta đi thôi!”
Lam Hân liếc nhìn xung quanh nói: “Giai Kỳ, cô biết rõ chỗ này nên cô dẫn đường nhé!”
“Được chứ, cứ đi theo tôi!” Thẩm Giai Kỳ mỉm cười tự hào. Cô vốn cũng am hiểu về đồ ăn, quán nào có đồ ăn ngon cô đều biết hết.
Lam Hân và Lục Hạo Thành đi phía sau cô.
Anh liếc nhìn xung quanh, nếu anh nhớ không nhằm thì mảnh đất nhà họ Cố mua là một bãi đất trống rộng lớn phía sau con phố này.
Nếu ở đây cho xây dựng một vài tòa nhà cao tầng, thì đợi đến lúc khánh thành chắc chắn sẽ thu lãi lớn!
Anh cũng biết là những con phố quanh đây đều thuộc sở hữu của Dịch Thiên Kỳ.
Gần nhau như vậy, Dịch Thiên Kỳ chẳng có lí do nào mà không mua cả?
Anh vẫn luôn cảm thấy kì lạt “Đúng quán này rồi.” Thẳm Giai Kỳ vui vẻ bước vào.
Lục Hạo Thành đang định bước vào theo thì chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lục Hạo Thành khế nhíu mày, liếc nhìn Lam Hân và Thẩm Giai Kỳ đang đứng trước mặt.
“Lam Lam.” Anh hét lên.
Lam Hân quay lại và mỉm cười với anh.
Lục Hạo Thành dịu dàng nhìn cô: “Lam Lam, tôi vào nhà vệ sinh một lát, các em cứ gọi món trước đi, em cũng biết tôi thích ăn món gì rồi, tôi đi một lát rồi quay lại ngay.”
Lam Hân gật đầu, cười nói: “Vậy anh đi mau rồi quay lại đây nhé!”
“Ừm!” Lục Hạo Thành nhẹ nhàng đáp lại.
Lam Hân quay người đi vào.
Lục Hạo Thành nhìn theo bóng lưng cô, sâu trong đôi mắt anh ẩn chứa một nụ cười hạnh phúc, say đắm lòng người.
Anh không quay người rời đi ngay, mà vẫn chăm chú nhìn theo bóng dáng của Lam Hân.
Sau khoảng một phút, khuôn mặt tuấn tú trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày, anh quay người bước xuống phố.
Đi được một đoạn, bỗng anh hét lên: “Ức Lâm, Ức Sầm.”
Cố Ức Lâm và Cố Ức Sầm nghe thấy tiếng gọi của Lục Hạo Thành liền quay người lại nhìn, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Cố Ức Sầm cười hỏi: “Hạo Thành, sao cậu lại ở đây?”
Lục Hạo Thành thờ ơ nói: “Tôi có chút chuyện phải làm ở đây?
Còn hai cậu làm gì ở đây vậy?”
Anh bước đến gần hai anh em họ với vẻ tự hào.
Cố Ức Lâm nói: “Tối qua tôi cũng nói với anh rồi mà, nhà tôi đã mua một mảnh đất ở khu này, hôm nay mới hoàn tất mọi thủ tục.
Lục Hạo Thành chau mày hỏi: “Nhanh như vậy sao?”
“Ừm! Bên bán cũng cần tiền gấp nên thủ tục nhanh hơn rất nhiều.” Mỗi cử chỉ của Cố Ức Lâm đều trưởng thành và quyết đoán, hơn hẳn anh trai Có Ức Sầm của anh.
Đôi môi mỏng của Lục Hạo Thành mím chặt thành một đường, trên gương mặt kiêu hãnh của anh lộ rõ vẻ kì quái.
Một khi đặt bút kí vào hợp đồng thì mọi chuyện cứ như thỏa thuận mà làm.
Anh lại hỏi: “Mảnh đất này có phải bác Cố thấy ưng trước phải không?”
*Ừ!” Cố Ức Lâm gật đầu, “Dạo gần đây, mẹ tôi đầu tư vào bắt động sản, kiếm được rất nhiều tiền, lợi nhuận cũng đáng kể.
Tình cờ, ở khu này cũng có mảnh đất đang rao bán, sau khi bàn bạc thì nhà tôi quyết định mua lại mảnh đất này.”
Lục Hạo Thành nghe xong cũng không phủ nhận lời bọn họ nói, đúng là có thể kiếm được kha khá tiền!
Nhưng trong lòng anh vẫn còn ấp ủ nhiều nghỉ vấn!
“Ai là người đứng tên?” Lục Hạo Thành hỏi.
Cố Ức Sầm cười nói: “Hạo Thành, anh hỏi kĩ mấy thông tin này làm gì chứ?”
“Anh à….” Có Ức Lâm trừng mắt nhìn anh trai, sao anh ta lại có thể nói với Hạo Thành những lời như vậy được chứ?
“Cố Lâm, em đừng quên, sức bành trướng trong kinh doanh của anh ta sắp có thể “một tay che trời” rồi. Nếu không phải bị chèn ép suốt thời gian qua thì anh em mình đã không phải mạo hiểm đầu tư vào bất động sản như vậy.” Cố Ức Sầm biết rõ sự thật “thương trường như chiến trường”.
Đôi mắt anh tuấn ấy khiến người ta hễ cứ nhìn vào lại muốn dò hỏi.
Lục Hạo Thành vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nói: “Thôi được rồi, các cậu đi đi, cứ coi như tôi chưa từng hỏi gì!”
“Hạo Thành, muốn đi ăn đêm cùng chúng tôi không?” Cố Ức Lâm áy náy nhìn anh.
“Không, tôi có hẹn trước rồi!” Lục Hạo Thành lạnh lùng đáp.
“Vậy chúng tôi đi trước nhé.” Cố Ức Sầm ngạo mạn liếc nhìn Lục Hạo Thành, xoay người rời đi.
“Hạo Thành, anh đừng bận tâm những lời ban nãy của anh Ức Sầm.” Nói xong, Cố Ức Lâm cũng quay người rời đi.
Lục Hạo Thành nhìn theo bóng lưng của hai anh em họ, mắt khẽ trùng xuống, đen láy, sâu thẳm, hệt như một hố sâu không thấy đáy, vô cùng khó đoán!
Dẫu biết rủi ro cao nhưng vẫn muốn đánh cược ?
Lục Hạo Thành thầm cười chế nhạo, rõ là anh có ý tốt, nhưng đối phương không muốn nhận ý tốt này thì cũng đành chịu thôi.
Dù gì thì cũng là người nhà Lam Lam mà.
Anh cũng kinh doanh bắt động sản, cũng từng suy xét đến mấy mảnh đất ở đây nhưng sau khi nghe xong giá cả đã vội từ bỏ rồi.
Nhà họ Cố rốt cuộc dũng cảm đến nhường nào mà dám đánh cược toàn bộ gia sản chứ?
Anh quay người, cúi đầu và lằng lặng quay về.
Bỗng nhiên anh nghe thấy giọng nói vui vẻ của Lam Hân: “Lục Hạo Thành, nhanh lên, đồ ăn lên hết rồi, anh mau quay về ăn đi, ăn xong còn về nghỉ ngơi cho sớm.”
Lục Hạo Thành ngước mắt lên, hướng mắt nhìn vào đôi mắt sáng long lanh như sao của cô, nhẹ nhàng cười gật đầu: “Lam Lam, tôi đến đây.”