Cố An An vẻ mặt âm trầm nhìn Lâm Mộng Nghi, cô ta vừa rồi nào có cơ hội mở miệng chứ.
Lam Hân dám gọi cô ta là chó.
Được, giỏi lắm.
Cố An An tôi miệng không độc bằng cô, nhất định sẽ tàn nhãn hơn cô.
Cô ta tức giận dậm chân đi theo Lâm Mộng Nghi rời đi.
Lam Hân cùng Trầm Giai Kỳ ra khỏi ngõ nhỏ.
Trầm Giai Kỳ dẫn cô đi đến chợ.
Lam Hân cũng không biết vị trí chợ, Trầm Giai Kỳ dẫn đường, cô cũng không lo lắng nữa.
Trầm Giai Kỳ vẻ mặt áy náy “Lam Lam, thực xin lỗi!
Hôm nay khiến cậu chịu thiệt thòi rồi”
Cô ấy đã thay cô hứng một cái tát, trong lòng cô vẫn luôn thấy có lỗi.
Lam Hân cười nhìn cô, “Giai Kỳ, không thiệt thòi, ý chí con người đều được rèn luyện từ những thiệt thòi, chút thiệt thòi này đã là gì. Cậu không cần cảm thấy áy náy.Chúng ta không phải bạn bè tốt sao?
Bạn bè có phúc cùng hưởng, đúng không?” Lam Hân cười thoải mái, hiện tại rất nhiều chuyện cô có thể cười cho qua.
Thật ra, hành động của Lâm Mộng Nghi làm cho cô rất tức giận, đó là cô còn không thể hoàn toàn chiến thăng chính mình.
Cô cười cười, cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, quan tâm quá nhiều đến ý kiến của người khác, người mệt mỏi chính là bản thân mình.
“Cậu đó. Thật khờ!” Trầm Giai Kỳ vẫn áy náy nhìn cô.
Lam Hân nói sang chuyện khác: “Giai Kỳ, cậu thật sự sẽ rời khỏi nơi này sao?”
Trầm Giai Kỳ vừa nghe, lại trở nên ưu thương.
Cô nhìn Lam Hân, lại chậm rãi cúi đầu, giọng buồn bã: “Lam Lam, cậu cũng biết, quán ăn là thu nhập duy nhất của mẹ tôi, nếu thật sự bị nhà họ Cố phá hủy, tiền học phí của em trai sẽ không có.
Tôi không thể vì bản thân, hủy hoại kế sinh nhai duy nhất của mẹ, chúng tôi không tiền không thế, đấu không lại bọn họ, không bằng tôi chịu đựng một chút, mọi việc sẽ được giải quyết.”
Lam Hân nghe đến đây, đột nhiên hiểu được suy nghĩ của cô.
Cô đột nhiên tự giễu cười, bản lĩnh, dũng cảm cũng thua trước hiện thực tàn nhẫn.
Giai Kỳ làm như vậy, cũng là bảo vệ cho bản thân.
Cô hít một hơi, hỏi: “Giai Kỳ, vậy cậu đã nghĩ muốn đi chỗ nào chưa?”
Trầm Giai Kỳ lắc lắc đầu, chua xót cười: “Lam Lam, tôi không có nơi nào để đi. Đứa nhỏ đã được ba tháng, mắy tháng nữa bụng sẽ lớn hơn, nếu tôi tiếp tục ở tại chỗ này, hàng xóm láng giềng cũng sẽ chê cười mẹ tôi.
Đời này mẹ tôi đã sống không dễ dàng. Vài năm trở lại đây, công việc làm ăn đã ổn định một chút, tình hình ở nhà cũng khá hơn, không thể bởi vì chuyện của tôi làm mẹ tôi đau buồn nữa.”
Cô ấy không có nhiều bạn bè, dù chỉ có một vài người nhưng ai cũng đã lập gia đình và sinh con, tất cả đều bận rộn và không có thời gian để ý đến cô.
Dù sao, có đi đâu chăng nữa, chỉ cần đứa con trong bụng khỏe mạnh, một mình cô cũng có thể sóng tót.
Lam Hân cười nói: “Giai Kỳ, không bằng, cậu qua nhà tôi đi2”
Trầm Giai Kỳ rất nhanh lắc đầu: “Lam Lam, tôi không thể mang … cho cậu thêm phiền toái nữa.”
Lam Hân cười “Giai Kỳ, cậu hiện đang mang thai, cứ qua sống cùng tôi, lúc cậu sinh cũng thuận tiên, tôi rất ít khi tăng ca, cũng có thể chăm sóc cậu.
Vả lại chỗ tôi còn nhiều phòng trống, cậu qua đó, lúc tôi đi làm, thì có thể trò chuyện với mẹ tôi, bà cũng sẽ không cô đơn.”
Trầm Giai Kỳ nhìn cô, vẻ mặt cảm kích: “Lam Lam, thật sự cảm ơn cậu. Lúc tôi khó khăn đã trợ giúp, chờ tôi sinh xong, tôi sẽ tìm một cửa hàng, bán đồ ăn truyền thống nhà chúng tôi, nuôi sống hai mẹ con không thành vấn đề.”
Mấy ngày nay cô tìm kiếm trên mạng những cửa hàng phù hợp, nếu tìm được trong vòng vài tháng, cô vẫn có thể kinh doanh thêm vài tháng nữa.
Cô đặc biệt tin tưởng vào ẩm thực truyền thống của họ.
Cô rất yêu Ức Lâm, cho nên này đứa bé này, cô muốn giữ lại.
Vì tình yêu của họ, cô chấp nhận trả giá.Có những thứ đã bị phá vỡ thì không thể nguyên vẹn như ban đầu.
Tình cảm quá dễ mát đi thường không thuộc về bạn, vì vậy hãy để mối quan hệ này mãi trong tim bạn và trở thành kỷ niệm của quá khứ.
Lam Hân cười nói: “Giai Kỳ, chuyện kia từ từ tính, cậu hiện tại lo cho sức khỏe của bản thân và cục cưng trong bụng trước đã.”
“Được!” Trầm Giai Kỳ cười gật gật đầu.
Lam Hân lại hỏi: “Vậy khi nào cậu dọn qua, lát nữa tôi trở về sẽ dọn dẹp một gian phòng cho cậu.”
“Lam Lam, hôm nay luôn đi. Trước đó tôi cũng đề cập qua chuyện này với mẹ rồi, bà lo lắng tôi ở một mình, nhưng lòng tôi đã quyết, bà cũng đành chịu thua.Về phần đứa bé, bà cũng không ngăn cản tôi sinh con.
Như cô nói, phụ nữ chúng ta, không cần dựa dãm vào đàn ông, cũng có thể tự mình nuôi con, chỉ cần chúng ta chấp nhận, là có thể dũng cảm đối mặt với mọi thứ.
“Giai Kỳ, cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi, mua đồ xong, cậu về nhà thu dọn đồ đạc, tôi trở về cũng dọn dẹp phòng, cậu qua là có thể ở.” Dù sao cô cũng thích náo nhiệt, hiện tại phòng nhiều, thêm Giai Kỳ vẫn rất thoải mái.
“Được!” Trầm Giai Kỳ cười nói, trong lòng rất cảm kích Lam Hân.
Ân tình này cô sẽ ghi tạc đáy lòng.
Sau đó, hai người mua đồ ăn trở về.
Trầm Giai Kỳ về nhà dọn đồ, mà Lam Hân mang theo đồ ăn về nhà.
Lúc cô về đến nhà,vừa vặn mười giờ, làm bữa sáng cũng thích hợp.
“Mẹ, con về rồi.” Lam Hân thấy Mộ Thanh, liền vui vẻ kêu lên.
Mộ Thanh cũng đang định nấu cơm, nhìn thấy Lam Hân trở về, nửa bên mặt còn sưng đỏ, bên tai còn có vết máu, bà nháy mắt nóng nảy.
Nhanh chóng bước tới, cầm lấy đồ ăn trong tay cô, để lên bàn.
“Lam Lam, nói cho mẹ, ai đánh con?”
Lam Hân vừa nghe, nhanh chóng sờ lên khuôn mặt bị đánh của mình.
Dấu vết đau đớn tê dại, đáy lòng cô rầu rĩ, Cố phu nhân xuống tay cũng thật mạnh, đến bây giờ còn sưng đỏ.
Cô cười cười, “Mẹ, không có việc gì.”
“Nói mau, ai đánh con?” Mộ Thanh không muốn để cố lắp liếm như vậy.
Trong bảy năm qua, bà thật lòng coi Lam Lam như con gái ruột của mình.
Không ai có thể bắt nạt con gái bà.
Lam Hân vẫn như cũ cười cười: “Mẹ, thật sự không có việc gì 2 Bị người ta tát một cái mà thôi!”
“Lam Lam, ai đánh?” Mộ Thanh không buông tha hỏi.
Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ nghe được giọng nghiêm nghị của bà, cũng chạy từ phòng ra.
Mộ Thanh vừa tháy, liền nói: “Kỳ Kỳ, Tiểu Tuấn, lên tầng hai đi.”
“Vâng!” Lam Tử Kỳ nhìn thoáng mặt mẹ, đau lòng xoay người rời đi.
Mà Tiểu Tuấn cũng đau lòng nhìn mẹ mình, gắt gao cắn môi dưới.
Lam Hân thấy trốn không được, chỉ có thể đem chuyện đã xảy kể đầu đuôi cho Mộ Thanh.
Mộ Thanh nghe xong, khiếp sợ không thôi: “Lam Lam, con nói, Giai Kỳ mang thai con của Có Ức Lâm.”
“Vâng!” Lam Hân gật đầu, nhưng mà, nhìn thấy mẹ trầm ngâm, cô có chút khó hiểu hỏi: “Mẹ, nghe giọng điệu của mẹ, giống như quen biết Có Ức Lâm hả?”