Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 287: Tôi đây vẫn luyến tiếc



Mà Lục Hạo Thành vừa mới ngồi xuống, di động đã rung lên, nhìn thoáng qua dãy số, anh đứng dậy đi ngoài cửa nghe điện thoại.

Lam Tử Nhiên uống một ngụm nước lọc, nhìn Lam Hân gọi to: “Mẹ ơi, Kỳ Kỳ thay răng, anh cả chê con bé xấu, làm con nhóc gọi điện thoại cho con khóc một hồi, bảo con phải báo thù em.”

Sau Lam Tử Nhiên ngủ một giấc dậy, đột nhiên nhớ tới chuyện này, vẫn cảm thấy nên nói cho mẹ biết, dù sao cậu cũng không có gan đánh anh cả.

Lam Hân nâng mắt nhìn Tiểu Tuấn, cười nói: “Tiểu Tuấn, con nói như vậy, Kỳ Kỳ chắc chắn sẽ không vui , con cũng biết tính con bé, mấy ngày nữa trở về , thế nào cũng cãi nhau với con.”

Lam Tử Tuấn chỉ cười cười, khi nghĩ đến em gái, ánh mắt lại đầy cưng chiều.

“Mẹ, không phải lỗi của con, bà nội, buổi sáng bà mang em đi nhổ răng, trở về con nhóc liền gọi video cho con nói rằng thay răng rất xấu, con cũng hùa theo nói thật sự xấu, con bé liền giận con.” Cậu trong lòng cũng không có thoải mái đâu Con quỷ nhỏ này chính là bị cả nhà chiều hư.

Cái này là vu oan, tự mình nói ra trước, xoay người lên đổ tội lên đầu anh trai .

Cậu đây quá oan ức rồi, vốn đang cùng sư phụ thi đấu giải mã, Kỳ Kỳ gọi điện thoại đến, cậu liền thua, thực sự rất không vui.

Lam Hân nghe vậy liền mỉm cười: “Tiểu Tuấn, con có phải lần đầu thấy em gái con như thế đâu? Sao còn chưa quen chứ 2”

Cô nói xong, xoay người nấu bánh chẻo, một bên chuẩn bị gia vị.

Lam Tử Tuấn dựa lưng vào sô pha, dùng hai tay tựa đầu, hơi híp mắt, không cam lòng nói: “Mẹ, nếu chiều chuộng quá, thì sẽ không coi ai ra gì. Tối đầu tiên chúng ta đến thành phố Giang , con bé đi dạo trong tiểu khu, đã đánh bại một tên mập mạp đã bắt nạt mình. Sau đó bà biết chuyện, liền mang hoa quả cùng đồ bổ đến cửa xin lỗi, nhà thằng nhóc mập kia mới không so đo nữa. Bà sợ mẹ lo lắng, nên không nói cho mẹ biết.”

Lam Hân xoay người, sắc mặt có chút nghiêm túc: “Kỳ Kỳ vì sao muốn đánh nhóc mập vậy?”

Kỳ Kỳ tuy rằng tính cách không tốt, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ đánh người.

Lam Tử Tuấn vừa nghe, nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, không chút để ý nói: “Thằng nhóc kia vẫn mắng Kỳ Kỳ là đứa không có cha, Kỳ Kỳ giận dữ , đánh cho hắn một trận, xé miệng tên nhóc kia .”

Không ngờ, cô em gái phù thủy nhỏ của cũng có lúc oai hùng hiên ngang như vậy.

Lúc ấy cậu cũng ở cách đó không xa, phải nói có bao nhiêu hả giận.Từ lâu cậu đã muốn dạy dỗ tên mập kia.

Lam Hân vừa nghe, sắc mặt nháy mắt tái nhọt, tay cầm thìa nước sốt run rẫy, sợ cảm xúc lộ ra ngoài, vội vàng xoay người đi lấy bánh chẻo trong nỗi.

Khiến cho máy đứa con không cha, đây là áy náy cả đời cô.

Mà khuôn mặt tuấn tú cao quý của Lục Hạo Thành cũng tái nhợt không còn chút máu sau khi nghe Tiểu Tuấn nói, tim anh đau nhói, toàn thân đau đớn không còn sức lực.

Tiểu Tuấn nói ra thì thoải mái, nhưng Lục Hạo Thành nghe vào thực sự đau lòng, anh cũng mắt mẹ, đối với cảm giác như vậy thì rất đồng cảm.

Anh từng nghĩ sẽ nói thẳng với Lam Lam, nhưng bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp, còn chưa tìm ra được mẹ, anh không muốn để mẹ con cô bị đám người Tần Ninh Trăn nhắm tới.

Anh không có đủ tự tin để bảo vệ mẹ con họ, muốn dọn dẹp xong đám người Tần Ninh Trăn, mới có thể thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt anh lóe lên, từ nay về sau, từ nay về sau nhất định sẽ không để cha mẹ con phải chịu ủy khát nữa.

Lam Tử Tuấn đau lòng nhìn mẹ, trong lòng thầm nói: “Mẹ, con xin lỗi!”

Đêm nay, cậu cố ý nói cho Lục Hạo Thành nghe, cũng nhìn thấy thay đổi trên gương mặt Lục Hạo Thành trong lòng cũng nắm chắc điều gì đó.Nhưng cậu không đủ can đảm để vén lên bức màn đó.

Bầu không khí kỳ lạ ngay lập tức tràn ngập căn hộ nhỏ ấm cúng.

Lam Tử Nhiên trừng mắt nhìn anh cả, trước mặt mẹ anh lại nói chuyện về cha làm gì?

Bọn họ có cha đâu?

“Tiểu Tuấn, lại đây đêm bánh chẻo đến cho Chú Lục.”

Giọng nói Lam Hân nhẹ nhàng từ trong bếp truyền đến.

Lục Hạo Thành nâng mắt, nhìn bóng người còn đang bận rộn trong phòng bếp, dáng vẻ hiên ngang bước tới.

“Tiểu Tuấn, cháu ngồi đi, chú tự lấy.” Anh nhấc đôi chân thon dài, giơ tay nhắc chân, đầy tao nhã quý tộc, ánh mắt lại mang chút bá đạo tràn đầy tính xâm lược,vẻ ngoài soái khí ngưng tụ.

Lam Hân sớm đã bình ổn cảm xúc, nhìn thấy Lục Hạo Thành thì giảo hoạt cười cười: “Ò, để giám đốc Lục của chúng ta tự mình tới đây, sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?” Anh là người đàn ông kiểm soát sinh tử trong giới kinh doanh, có thể hạ mình đến khu nhà trọ nhỏ này của cô, đôi khi cũng tò mò trong đầu Lục Hạo Thành suy nghĩ cái gì?

Lục Hạo Thành cười rộ lên, mang theo hơi thở ác ma, suy nghĩ rồi mở miệng: “Tôi cũng không thấy em có chút ngượng ngùng nào.”

Anh nhìn cô, hơi thở hoang dã, cứng rắn, chói mắt, bá đạo, quyến rũ, không sót thứ gì.

Lam Hân thầy một Lục Hạo Thành như vậy, không biết có phải cô nghĩ nhiều. rồi không, lại cảm giác Lục Hạo Thành đang cố quyến rũ mình .

Đây có lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ.

Nói cô tự kỷ cũng được, đoán mò cũng xong, nhưng cảm giác này rất mãnh liệt.

Cô lắc đầu, cười nói: “Không, lòng tôi thật sự xấu hổ.”

Cô mỉm cười, nhu hòa ấm áp.

“Lam Lam, em đã từng nói , lòng em nghĩ gì, tôi không thể hiểu được.” Anh không kiềm chế được mà nở nụ cười, trước mặt cô anh muốn để bản thân thoải mái bộc lộ cảm xúc thật.

BAR§1o)l2 AM S& ” Lam Hân đem một đĩa bánh chẻo đặt trong tay anh, “Giám đốc Lục anh không tin, vậy đề tôi móc tim ra cho anh xem nhé?”

Hắn nịnh nọt cười, giọng điệu càng nhẹ nhàng hơn “Lam Lam, tôi đây không nỡ.”“

Nói xong, anh cầm lấy một đĩa bánh khác trên tay cô, xoay người bước đi, để lại cho Lam Hân một bóng lưng tao nhã.

Những từ ngữ ám muội này, lại quanh quần bên tai Lam Hân.

Lam Hân hơi ngắn ngơ, trầm ngâm nhìn bóng lưng Lục Hạo Thành.

“Mẹ ơi, con có thể ăn ớt không?” Lam Tử Nhiên hỏi.

Lam Hân bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn thoáng qua đứa con, vẻ mặt đau lòng: “Nhiên Nhiên, hạn chế lại, mẹ Cần Nghiên vẫn cho con ăn nhạt.”

“Vâng!” Lam Tử Nhiên mát mác gật gật đầu, cho một chút giám và xì dầu vào miếng bánh của mình.

Lục Hạo Thành hỏi: “Nhiên Nhiên, làm diễn viên vất vả như vậy sao? Rất nhiều thứ cũng không thể thể ăn?” Con trai anh cũng không cần phải khổ sở như Vậy.

Lam Tử Nhiên lắc lắc đầu, “Chú Lục, cũng không phải, mẹ nói, bảo con ăn ít những thức ăn kích thích, đối làn da không tốt, dễ dàng nổi mụn nhọt.” Giá trị nhan sắc phải đặt lên hàng đầu.

Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua cậu bé, còn tuổi nhỏ, thật sự là làm khó nhóc con này .

Lam Hân lại bưng đến hai đĩa bánh chẻo một đĩa đặt trước mặt Tiểu Tuấn, lại đặt thêm khoảng mười cái bánh từ đĩa của mình vào đĩa của Lục Hạo Thành .

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv