“Giám đốc Lục!” Viên Viên chột dạ, bối rồi cất lời chào.
“Ừm!” Lục Hạo Thành lãnh đạm trả lời, không thèm nhìn Viên Viên một cái.
Viên Viên sợ Lục Hạo Thành vẫn còn nhớ chuyện lúc sáng nên cũng khám dám nán lại thêm, chào xong vội bước vào văn phòng làm việc.
Lục Hạo Thành liếc nhìn cốc nước xoài trong tay cô ta, Lam Lam bị dị ứng với xoài, đến động cũng không dám động vào.
Ngẫm nghĩ một hồi, anh vẫn quyết định đi theo vào văn phòng.
Viên Viên bước đến trước bàn làm việc của Lam Hân, cười nói: ” Trưởng phòng Lam, chuyện sáng nay là lỗi của tôi, từ giờ về sau tôi sẽ nghiêm túc làm việc của mình và sẽ không để chuyện như thế lặp lại thêm bát cứ lần nào nữa. Trưởng phòng Lam, đây là nước ép tôi mua, tranh thủ lúc còn tươi mát, cô mau uống HÌl5 Lam Hân ngước lên nhìn, vừa thấy cốc nước xoài, cô ngay lập tức có chút sợ hãi.
Tại sao lại là nước ép xoài chứ?
Những hình ảnh đau thương chợt hiện lên trong tâm trí Lam Hân.
Mỗi lần Khương Tịnh Hàm không vui, cô ta đều có tình đổ nước ép xoài lên người cô, nỗi đau ấy khiến cả đời này, cô không muốn nghĩ đến thêm bất cứ lần nào nữa.
Cô nhìn chằm chằm vào ly nước xoài một hồi lâu rồi lạnh lùng nói: “Cô uống đi, trưa nay tôi ăn no quá nên giờ không muốn ăn uống thêm gì nữa!”
Khương Tịnh Hàm và Viên Viên là bạn của nhau, nên cô phải cẩn thận đề phòng!
Có thể đó là cái bẫy do Khương Tịnh Hàm giăng ra để chứng minh rằng cô chính là Lam Hân.
Viên Viên nghe vậy khẽ nhíu mày, nhủ thầm trong lòng: ” Cô ta đúng là không biết giữ thể diện cho người khác, đã nhún nhường đến mức này rồi mà vẫn không chịu cho mình tí thể diện nào.”
“Trưởng phòng Lam, cô vẫn không chịu tha thứ cho tôi sao?” Cô ta tỏ vẻ không vui, sắc mặt càng thêm tội lỗi.
Lam Hân nhìn cô ta, lãnh đạm nói: “Trợ lí Viên, con người tôi trước giờ luôn nhìn nhận kết quả công việc chứ không nhìn bề ngoài của con người, chẳng có gì phải tha thứ hay không tha thứ cả, cô cứ yên tâm làm việc, tắm lòng của cô tôi cũng xin giữ trong lòng.”
Lam Hân cũng không trách cứ gì cô ta, dù sao thì cô ta cũng nhận lương từ tập đoàn Lục Thị chứ đâu phải từ cô chứ.
Tha thứ hay không còn phải xem xét sự nỗ lực của cô ta.
Viên Viên nghe đến đây, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút: “Vậy trưởng phòng Lam uống cốc nước này của tôi đi, coi như là tha thứ cho tôi.”
Nhìn vẻ khăng khăng của cô ta, Lam Hân càng thêm ngờ vực, cô hỏi: “Ai là người gợi ý cho cô mua nước xoài cho tôi vậy?”
Viên Viên sững người, không hiểu vì sao Lam Hân lại hỏi như vậy?
Thấy ngon thì uống thôi, chứ cần gì ai gợi ý chứ?
Cô ta cười nói: “Trưởng phòng Lam, sao cô lại hỏi vậy? Mua nước xoài thì cần ai phải gợi ý chứ? Hay là trưởng phòng nghi ngờ li nước xoài này có vấn đề?”
Lam Hân liếc nhìn ly nước xoài màu vàng tươi, vấn đề không phải ở ly nước mà là ở người.
Ly nước này đối với người khác là chuyện bình thường nhưng đối với cô lại là cả một vấn đề lớn.
“Không có gì, tôi hỏi vậy thôi, cô đi làm việc của mình đi, tôi còn rất nhiều việc phải làm.” Lam Hân vừa nói, vừa cúi đầu tiếp tục làm việc.
“Trưởng phòng Lam…”
“Trưởng phòng Lam không uống thì đưa tôi uống cho, cũng vừa hay ban nãy tôi ăn bít tết hơi mặn.” Lục Hạo Thành đang đứng ngoài cửa bất ngờ ngắt lời Viên Viên.
“Giám đốc Lục…”
Viên Viên chau mày nhìn Lục Hạo Thành, không biết anh đứng đây đó từ lúc nào, âm thầm lặng lẽ như ma vậy, đúng là làm người ta hết hồn mà.
Lục Hạo Thành không thèm nhìn phản ứng của cô ta đã cầm lấy nước xoài trong tay cô ta, nhét ống hút vào rồi hút một hơi.
Lam Hân tròn mắt, vẻ khó hiểu nhìn theo từng động tác của anh.
Bất chợt, cô nhận ra rằng, Lục Hạo Thành biết được thân phận của cô, cũng biết chuyện cô dị ứng với nước xoài, chẳng lẽ anh đang muốn giúp cô sao?
Lúc trước khi đi ăn cùng nhau, cô cũng từng nói với anh cô bị dị ứng với nước xoài.
Người này cũng có chút gì đó khả nghi, cô cũng nên cần thận đề phòng!
Nhưng vào lúc này, anh đã có công giải vây giúp cô nên trong lòng cô cũng rất cảm động.
Lục Hạo Thành chăm chú nhìn Lam Hân đang đứng chau mày trước mặt anh, lúc này, chỉ một cử động nhẹ của cô thôi cũng có thể đảo loạn thế giới của anh.
Anh cười nói: “Ngon lắm, tươi ngon, đậm vị xoài!”
Anh nhìn Lam Hân, có tình nhấn mạnh “đậm vị xoài”, lại còn nhìn cô bằng ánh mát đầy ẳn ý hệt như đang muốn nhắc nhở cô phải cảm tạ anh đàng hoàng.
Cô lại tiếp tục nợ anh một lần nữa.
Lam Hân khẽ cúi đầu, nhắm mắt lại, vẻ mặt tức giận bất lực.
Vì chuyện của Giai Kỳ, cô còn nợ anh một mối ân huệ, giờ lại tiếp tục nợ thêm một ân tình nữa.
Cả thảy là hai món nợ ân tình, không biết anh sẽ lợi dụng món nợ này rồi bắt cô làm gì để trả nợ nữ?
a Nghe giọng điệu quỷ quyệt của anh, cô thật sự muốn tống cỗ anh lên chín tầng mây.
Haizl Sâu thẳm trong cõi lòng, cô khẽ thở dài, trên đời này có một loại thành công, chính là được sống theo cách mình thích.
Nhưng, ngay cả một cuộc sống bình dị như vậy mà cô cũng không thực hiện được.
“Giám đốc Lục, hóa ra là anh thích uống nước xoài à?” Viên Viên ánh mắt đầy si mê nhìn Lục Hạo Thành.
Hai người đứng cạnh nhau, hơi thở lịch lãm toát ra từ người Lục Hạo Thành tràn ngập vào tâm can cô ta, khiến trái tim cô ta rạo rực liên hồi.
Lục Hạo Thành là một người hào hoa phong nhã, anh đi đến đâu cũng khiến người ta ngưỡng mộ ngước nhìn.
“Cũng bình thường, chẳng qua là hôm nay ăn đồ hơi mặn thôi.” Lục Hạo Thành một hơi uống hết li nước xoài, sau đó cũng không ném vào thùng rác.
Anh hơi nheo mắt lại vì no quá, ban nãy đi ăn cơm cùng Tiểu Tuấn cũng đã no rồi, giờ lại uống thêm cóc nước xoài đầy như thế này nữa, anh có cảm giác no đến sắp ói ra rồi.
Nhưng thà vậy còn hơn là để Lam Lam uống.
Lục Hạo Thành đột nhiên nheo mắt nhìn Viên Viên hỏi: “Trợ lý Viên, tôi nhớ là cô không thích uống nước xoài, sao hôm nay lại mua nước xoài mời trưởng phòng Lam thế?” Giọng điệu anh hững hờ, nhếch mép cười nhạo Viên Viên.
Lục Hạo Thành chưa bao giờ cười với Viên Viên như thế này, thấy vậy, trong lòng cô ta không khỏi bực bội.
“Giám đốc Lục, là chị Khương nói uống nước xoài…”
“Cô ít việc làm quá phải không? Còn không mau đi làm việc đi.” Lục Hạo Thành ngắt lời cô ta, vẻ mặt đầy nghiêm túc, khiến Viên Viên hoảng sợ.
Viên Viên giật mình, cô ta sợ hãi nuốt nước bọt, ánh mắt run sợ nhìn anh chằm chằm.
Lam Hân vô cùng khó chịu với thái độ vô lí này của anh, nhưng mà, tại sao anh lại tức giận cơ chứ?
Thì ra là Khương Tịnh Hàm giỏ trò.
“Giám đốc Lục, tôi…”
“Hừ….” Anh lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi sải bước rời đi.
Viên Viên không hiểu lí do tại sao Lục Hạo Thành lại thay đổi thái độ đột ngột như vậy, chỉ có thể nhìn Lục Hạo Thành tức giận rời đi.
Khương Tịnh Hàm chết tiệt, anh còn chưa động chạm gì đến nhà họ Khương mà cô đã tự đến kiếm chuyện rồi!
Lục Hạo Thành tức giận quay lại phòng làm việc, không thèm ngó ngàng đến Âu Cảnh Nghiêu.
Ngồi trong văn phòng, anh lấy điện thoại ra bám số gọi cho Mộc Tử Hoành.
“A lô!” Mộ Tử Thanh ở đầu dây bên kia uễ oải đáp.
Lục Hạo Thành tức giận nói: “Cậu hãy đi điều tra xem mấy năm trước hồi ở nhà họ Khương, Lam Lam sống ra sao đi?”
“Lục Hạo Thành, cậu nghĩ cô ấy sống ra sao nào? Cô ấy là con gái nuôi mà, tôi thấy bạn bè kể là, nhà họ Khương chưa từng coi Lam Lam là người, đến người ở cũng bắt nạt cô ấy, nhưng thành tích học tập của Lam Hân rất tốt!”