Anh quá kích động, tối qua bị Mộc Tử Hoành quở trách một trận đáy lòng anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
“Lục Hạo Thành, trong đầu cậu không có nhiều tâm tư đối với tình yêu, tại sao phải nhảy xuống hố sâu như vậy? Tình cảm, ai nảy sinh trước, người đó tổn thương càng sâu, bây giờ cậu yêu chết đi sống lại, đối phương cũng không cảm nhận được tình yêu của cậu thì cậu vui vẻ cũng chẳng có tác dụng, vì vậy, nhất định phải dùng hành động thực tế khiến Lam Lam cảm nhận được cái tốt của cậu, cảm nhận được cậu là người đàn ông duy nhất trên thế giới này có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô ấy.”
Lời nói của cậu ấy như một chậu nước lạnh giội tỉnh sự ngu muội của anh.
“Mẹ, con ăn no rồi, mẹ đừng chỉ nhìn con thôi, mẹ cũng ăn đi!” Lam Tử Tuần bắt lực nhìn mẹ, mẹ khi nào cũng thế, phải nhìn các cậu ăn no rồi mình mới ăn.
Mẹ có bận rộn, cũng sẽ chăm sóc ba anh em cậu từng li từng tí.
Lam Hân mỉm cười: “Tiêu Tuấn, ăn no rồi sao? Con mới ăn có một bát cơm mà” Lam Tử Tuấn lắc lắc đầu, cười nói: “Mẹ, sáng nay chúng ta ăn chút cơm rồi, mẹ quên rồi ạ.”
Lam Hân gật đầu cười: “Thế thì được, đợi mẹ một chút, lát nữa mẹ sẽ ăn xong.”
Lục Hạo Thành nhìn cô nói: “Lam Lam, không vội, từ từ ăn!” Lam Hân gật gật đầu, không nói gì.
Cố Tích Hồng được Cố Ức Lâm đưa vào bệnh viên, kiểm tra đi kiểm tra lại cũng không có gì nghiêm trọng.
Chỉ bị căng dây chằng, nghỉ ngơi nhiều sẽ không sao.
Cố Ức Lâm lập tức lái xe đưa ông về nhà nghỉ ngơi.
Có Tích Hồng cả đường đều trầm mặc, không có nói chuyện.
Ông càng cảm thấy cô gái hôm nay mình gặp vô cùng giống con gái mình, loại cảm giác này mãnh liệt hơn trước kia.
Ông nhìn Cố Ức Lâm bên cạnh, chỉ sợ bảo nó đi điều tra nó cũng lười.
Tình huống này xảy ra nhiều lần rồi, cũng xét nghiệm AND vô số lần, hai đứa con trai của ông sắp hoài nghi ông bị bệnh tâm thần rồi.
Bỏ đi, để ngày khác tự ông đi điều tra vậy.
Ông quen biết với giám đốc nhà hàng đó, đến lúc đó kiểm tra máy giám sát một chút xem ai đang nói chuyện.
“Đúng rồi, Ức Lâm, dạo này con gặp phải chuyện gì sao? Con với mẹ không nói chuyện với nhau, đêm thì mượn rượu giải sầu, ngày thì tinh thần sa sút, con nói thật với cha có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Cố Ức Lâm nghe tháy, thoáng cái bị hỏi phải chỗ đau.
Cố Ức Lâm trầm mặt nói: “Không có gì.”
Nói ra thì có tác dụng sao? Cha đấu không lại mẹ, chuyện mẹ không đồng ý, cha cũng chẳng làm gì được.
Cường thế của mẹ anh đã được lĩnh giáo rồi, ngay cả cháu nội mình bà cũng có thể không cần.
Còn anh, ngay cả đứa con và người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ nổi, anh còn là đàn ông sao? Cố Ức Lâm lạnh lùng cười, trái tim đầy cay đắng.
Giai Kỳ có lẽ đã phá thai rồi, mẹ đến tận cửa làm loạn như vậy, anh cũng vô tình như thế.
Cô sớm đã chết tâm với anh rồi chứ? Trái tim cô, rốt cuộc đau đớn nhường nào? Đó là, đó là cô gái duy nhất anh yêu trong 20 năm qua.
Cô không tham hư vinh, lương thiện, chân thành, tính cách lại cởi mở, ở bên cô anh vừa vui vẻ vừa yên lòng, tan làm chỉ cần nhìn thấy cô thì tắt cả những mệt nhọc đều biến mất ngay lập tức.
Đó là cảm giác không người phụ nữ nào trên đời này có thể mang lại cho anh.
Nhưng mẹ lại yêu cầu môn đăng hộ đối, suy nghĩ nực cười và hành động tan nát cõi lòng này lại xảy ra trên người Cố Ức Lâm anh.
Ha ha…
Đáy lòng Cố Ức Lâm cười lạnh lẽo.
Không có Giai Kỳ, cả đời này anh cũng sẽ không lấy người phụ nữ khác, anh không lấy, mẹ cũng chẳng có cách nào.