Vì vậy, bà ta chưa bao giờ điều tra thân phận Khương Lam Hân.
Một khi bà ta bắt tay vào điều tra, mọi chuyện sẽ được phơi bày.
Sự việc này đã trở thành cơn giông tố đáng sợ nhất trong lòng bà ta.
Đào Mộng Di nắm chặt điện thoại, chờ cuộc gọi của thư ký.
Lam Hân ăn mặc chỉnh tề, cô mặc một bộ thể thao màu xám, đi giày thể thao, trông rất trẻ trung và xinh đẹp.
Cô dắt con trai ra ngoài, nhưng vừa mở cửa, Lam Hân ngay lập tức sững người vì ngạc nhiên .
Tại sao Lục Hạo Thành lại đứng trước cửa nhà cô? Đôi môi căng mọng, khẽ nở nụ cười ấm áp hòa quyện thành một vẻ phong độ, lãnh đạm.
Trên tay anh xách hai túi đồ lớn, nào là mì sợi, mì ăn liền, và nhiều thứ khác.
Anh khẽ nói: “Lam Lam, Tiểu Tuấn, chào buổi sáng!” “Cháu chào chú Lục!” Lam Tử Tuấn lạnh lùng chào.
Lam Hân tức giận nói: “Anh Lục, sáng ngủ dậy anh vẫn chưa tỉnh nên đi nhằm à2” Lục Hạo Thành cười nói: “Lam Lam, tối qua tôi ngủ rất ngon là đằng khác!” Giấc mơ đẹp của anh chính là cô, và anh đã tìm thấy cô rồi thì sao có thể ngủ không ngon giấc được chứ? Lam Hân: “…” Anh khẽ cúi xuống nhìn túi đồ trong tay, sau đó ngước lên nhìn, cười nói: “Lam Lam, không phải em nói là tôi đã ăn hết mỳ nhà em rồi sao? Tôi mua mỳ mang đến cho em đây.” E8 AI Rõ ràng anh biết lời nói đó của cô chỉ là nói đùa, nhưng lại cố coi câu nói đó là thật.
Lục Hạo Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bất lực của cô, đuôi mắt hơi nhướn lên, có chút gian xảo, nói: “Lam Lam, em đứng gọn sang bên đi, tôi mang đồ ăn vào nhà giúp, Tiểu Tuấn cũng hứa là nay sẽ ăn cơm với tôi rồi.” Lam Tử Tuấn: “…
Cậu nhìn chằm chằm vào Lục Hạo Thành đang nói dối trước mặt.
Có nên nói dối trước mặt trẻ con không? Cậu bé đã hứa ăn cơm với anh hồi nào chứ? Lam Hân khẽ cúi đầu nhìn con trai, con trai đã hứa với Lục Hạo Thành từ khi nào, tại sao cô lại không biết chứ? Lam Tử Tuấn nhún vai bất lực nhìn mẹ.
Cậu chưa từng hứa hẹn điều gì với Lục Hạo Thành cả.
Lam Hân thấy vẻ kiên trì của Lục Hạo Thành, nên đành tránh đường để anh xách đồ vào nhà.
Lục Hạo Thành liếc nhìn cô rồi mỉm cười một cái, xách đồ đi vào.
Lam Hân và Tiểu Tuấn đành phải theo anh vào nhà.
Lục Hạo Thành giống như đến nhà của chính mình, anh đặt máy thứ lên chiếc bàn cạnh tủ lạnh, cho tất cả những thứ cần bảo quản vào tủ lạnh.
Tủ lạnh ban đầu trống rỗng chốc lát được anh xếp đầy đồ, nhìn cả tủ lạnh là thấy đủ no cho máy bữa ăn chực sắp tới, Lục Hạo Thành trong lòng thầm hí hửng.
Lam Lam, bắt đầu từ hôm nay, tôi, Lục Hạo Thành, sẽ bảo vệ em.
Cô là cô vợ nhỏ “thanh mai trúc mã ” của anh, và trong cả quãng chờ đợi, anh đã nung nấu tình yêu của anh dành cho cô ngày một sâu đậm.
Làm xong mọi việc, Lục Hạo Thành xoay người nhìn hai mẹ con Lam Hân đứng gần đó, cười nói: “Lam Lam, chúng ta đi đâu bây giờ?” Lam Hân lạnh lùng nhìn anh, cô chỉ hứa với anh sẽ mời Tiểu Tuấn đi ăn tối, chứ không hứa là sẽ đi chơi cả ngày với anh.
Lục Hạo Thành rảnh rỗi như vậy sao? Những người làm giám đốc như anh, đáng lẽ cuối tuần phải đi đánh gôn hay ăn uống với đối tác chứ? Làm gì có thời gian dành cho hai mẹ con Lam Hân chứ? Lam Hân càng nghĩ càng thấy khó hiểu, nhưng cũng không thể hỏi thẳng.
Cô vẫn chưa hình dung ra mục đích của Lục Hạo Thành.
Cô nói: “Tôi muốn đưa Tiểu Quân ra ngoài mua sắm, mà chuyện mua sắm thì nhàm chán lắm, anh vẫn nên về nhà tranh thủ nghỉ ngơi thì hơn!” Đàn ông không hề thích đi mua sắm, và những người như Lục Hạo Thành lại càng không thích hơn.
Lam Hân cố tình chọn những việc mà đàn ông không thích làm ra để nói.