Chương 2079:
Anh nhanh chóng trả lời: “Tôi có như vậy sao? Không phải chỉ là một căn biệt thự thôi sao? Cho anh như là một món quà cưới, tôi cũng rất hạnh phúc, chúc anh hạnh phúc! ] Âu Cảnh Nghiêu: [sao tôi nghe lời này có cảm giác chua xót vậy? Không nói với anh nữa, vợ tương lai của tôi đã tắm xong rồi. ] . Lục Hạo Thành: “…” Lời này sao lại mập mờ như vậy chứ?
[Các người không lẽ lại đến khách sạn Thân Ý đấy chứ? ] Âu Cảnh Nghiêu: [Dù sao cũng miễn phí, tại sao tôi không đến chứ? ] Lục Hạo Thành: [Âu Cảnh Nghiêu, một lần một ngày, anh không sợ tỉnh trùng hết người chết sao? ] Âu Cảnh Nghiêu: [Anh nhiều lần mỗi ngày, có chêt cũng là anh chêt trước. Lục Hạo Thành nghẹn ngào, làm sao anh ấy biết được chứ?
Quả nhiên, sau khi có bạn gái, máy anh em bọn họ nói chuyện phiếm không còn thuần khiết nữa.
Lục Hạo Thành: [Cũng tôt, làm cho công việc của anh trở nên thú vị và có ý nghĩa hơn, cuỗi cùng anh không còn rõ ràng, và chúng tôi không còn lo lắng anh không có hậu duệ nữa. ] Lần này Âu Cảnh Nghiêu bị nghẹn một chút, nhìn Ninh Phi Phi không xa đang sấy tóc, đôi mắt tuần tú như Sao, ánh mắt không tự chủ được nhìn VỆ phía bụng Ninh Phi Phi, hai người bọn họ ở cùng nhau lâu như Vậy, bụng cô sao lại không có một chút động tĩnh nào chứ.
Nhìn Lục Hạo Thành, Mộc Tử Hoành đều làm cha, anh ấy cũng có khát vọng làm cha.
Âu Cảnh Nghiêu: [Yên tâm, tôi nhát định sẽ có áo bông nhỏ, không nói ng nữa, đừng quét hứng thú của tôi.
Lục Hạo Thành: “…” So với anh còn gâp hơn khỉ.
Lục Hạo Thành vừa buông điện thoại xuống, liền nghe thấy tiêng máy sấy tóc, anh nhanh chóng xuông giường, đi về phía Lam Hân.
Nhận máy sắy tóc trong tay cô, cười giúp cô sây tóc.
Lam Hân cũng không từ chỗi anh, có người hậu hạ, cô cũng lười động tay, dù sao cả ngày đi dạo, cô cũng rât mệt mỏi.
Động tác của Lục Hạo Thành rất nhẹ nhàng, ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc mêm mại, làm cho cô thoải mái có chút buôn ngủ.
Lục Hạo Thành cúi đầu nhìn vẻ mặt hưởng thụ của cô, trên khuôn mặt nhỏ bé mang theo màu hồng đào nhàn nhạt, tươi mát động ng người, đôi môi đỏ khẽ cong lên, lộ ra hơi thở mê người.
Anh đã có một khoảnh khắc lắc lư.
Mái tóc của cô rất mềm mại, cô đã quen với việc sử dụng dầu xả, tóc mm mại, từ trong tay chậm rãi xẹt qua, loại cảm giác này đặc biệt tốt đẹp.
Hơn mười phút sau, tóc Lam Hân sấy xong, Lam Hân cũng sắp ngủ thiếp đi.
Lục Hạo Thành biết hôm nay cô rất mệt mỏi.
Ngồi trên máy bay hơn một tiếng, tâm trạng không tốt, lại đi bên bờ biên rất lâu, thân thê cô yêu hơn trước rất nhiều, rất dễ mệt mỏi.
Anh chậm rãi khom lưng, ôm cô từ trên sô pha lên và đi vào phòng.
Lam Hân bị anh ôm như vậy, trong nháy mắt tỉnh táo không ít.
“A Thành, em khát, muốn uống nước.” Lam Hân mơ mơ màng màng nói một câu.
Lục Hạo Thành thấp giọng nói: “Lam Lam, em năm trước, anh đi rót nước cho em.
Nhẹ nhàng đặt cô trên chiếc giường lớn mêm mại, anh mới xoay người rót một ly nước âm.
Lại đỡ Lam Hân mơ mơ màng màng ngủ đứng dậy uống nước.
Lúc này Lam Hân không biết mình nương lại dựa vào Lục Hạo Thành đên mức nào.
Lục Hạo Thành lại rất thích bộ dáng phụ thuộc của cô.