Lam Hân cười nói: “Tiểu Tuần, ăn đi con. Hôm nay mẹ được nghỉ, lát nữa mẹ con mình đi mua thức ăn, tối nay mẹ sẽ nấu máy món ngon ngon, rồi mình mời cả chú Cần Hy đến ăn cùng nữa nhé.” “Vâng ạ!” Lam Tử Tuấn mỉm cười, khẽ gật đầu, “Mẹ của con nấu ăn ngon nhất!” Nhưng … Lam Tử Tuấn vừa ngước mắt lên, chợt nhìn thấy vét thương trên trán mẹ mình, cậu khẽ nheo đôi mắt to tròn.
“Kìa mẹ, mẹ bị thương rồi!” Lam Hân mỉm cười, quay sang nhìn cậu một cái, liền bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng, đôi mắt long lanh, hệt như cậu đang bị mẹ lừa vậy.
Cô mỉm cười, giọng điệu ôn hòa dịu dàng: “Tiểu Tuấn, chỉ là bị trầy da một chút thôi, không sao đâu, con mau ăn đi, để nguội là không ngon đâu.” “Vâng ạ!” Lam Tử Tuấn khẽ gật đầu, cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện.
Ăn xong, Lam Hân lại đi tắm, cả đêm cô không ngủ nên giờ tháy rất buồn ngủ.
Cô dặn dò Lam Tử Tuấn vài câu rồi nằm lên ghế sô pha ngủ.
Lam Tử Tuấn vẫn ở nhà đọc những cuốn sách mà cậu thích, không quấy rầy giác ngủ của mẹ.
Cậu chỉ thỉnh thoảng nhìn mẹ và cười.
Trước giờ cậu không bao giờ thích cười, chỉ ở trước mặt mẹ, cậu mới cười thoải mái, vui vẻ như một đứa trẻ.
Môi trường sống đã rèn giữa cậu thành ra như vậy, từ nhỏ cậu đã không có bó, thấy mẹ vất vả nên cậu cũng trở nên im lặng và ngoan ngoãn, không để mẹ phải lo lắng.
Trong khi, trên thực tế, nếu nhà ai có cặp sinh đôi thì gia đình chẳng khác gì một chiến trường loạn lạc cả.
Còn gia đình Lam Hân thì sống rất hạnh phúc, vui vẻ.
Đặc biệt là bà nội, người coi họ như cháu ruột của mình, bữa ăn nào bà cũng nấu rất nhiều món ngon, đối xử rất tốt với ba anh em Tiểu Tuấn.
Lam Tử Tuấn mỉm cười hạnh phúc, sau đó lại cúi đầu đọc sách.
Thời gian chằm chậm trôi qua, ngồi trong văn phòng, Lục Hạo Thành lòng bồn chồn như đang ngồi trên đống lửa vậy.
Còn Lam Hân thì ngủ một mạch đến tận tối.
Mãi đến khi trời chập tối, cô mới tỉnh dậy.
Phố đã lên đèn, đèn phòng cũng vừa bật, ánh sáng chói mắt.
Lam Tử Tuấn thấy mẹ đã dậy, bèn đứng dậy cằm cốc nước nóng đưa cho mẹ.
Cậu cười nói: “Mẹ uống chút nước đi đã, chú Nhạc đã đợi chúng ta ở quán ăn rồi, vốn mình hẹn nhau đi ăn đồ Tây, nhưng vì mẹ mệt ngủ đến giờ mới dậy nên tầm này đi ăn ở quán ăn cũng được.” “Ừm, vậy cũng được…” Lam Hân gật gật đầu, giọng nói có chút khàn khàn, ngủ dậy cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Haizl Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài, vốn dĩ cô định đi mua đồ về nấu ăn, nhưng lại ngủ thiếp đi đến giờ mới tỉnh, cô khẽ lắc đầu.
Cô quay sang nhìn con trai, nói lời xin lỗi: “Tiểu Tuần, mẹ xin lỗi, đã hứa là nấu mấy món ngon cho con mà mẹ lại ngủ dậy muộn quá.” Tiếu Tuần lắc lắc đầu, nói: “Mẹ à, sức khỏe quan trọng hơn mài” Lam Hân mỉm cười dịu dàng: “Tiểu Tuấn, có con bên cạnh là mẹ hạnh phúc lắm rồi.” “Con đợi mẹ một lát, mẹ thay quần áo rồi mình đi, gần tám giờ đến nơi rồi, chắc con cũng đói lắm? ” Lam Hân vừa nói vừa xỏ dép, đứng dậy đi đến tủ quần áo.
Lam Tử Tuấn nhìn bóng lưng mảnh khảnh của mẹ, nói: “Mẹ ơi, con không đói.” Cậu thấy mẹ ngủ rất ngon nên cũng không nỡ đánh thức mẹ dậy.
Lam Hân ngoảnh đầu lại lại và mỉm cười hạnh phúc với con trai, đây mới chính là cuộc sống hạnh phúc, mỗi khi nghĩ đến ba anh em Lam Tử Tuấn, cả thế giới của cô lại tràn đầy sức sống.
Cô thay quần áo rất nhanh, chỉ mặc một bộ quần áo thể thao thường ngày màu trăng, đơn giản mà thuần khiết rồi đưa Lam Tử Tuần đi ra ngoài.
Còn Lục Hạo Thành thì vẫn lo lắng, bồn chồn ngồi đợi trong văn phòng.
Nhưng anh không ngờ rằng đúng lúc này có hai vị khách không mời mà đến.
“Cốc…cốc…”