Bạn cùng phòng nói: “Tình yêu là thứ ngọt ngào êm ái nhất, tình yêu cũng tình cảm khắc cốt ghi tâm, không bao giờ chia lìa.”
Bạn cùng phòng nói với vẻ mặt đầy hạnh phúc, nhưng cũng chỉ đảo mặt qua máy ngày, tình yêu lại biến mắt, cô ây lại nói: “Tình yêu tựa như một đĩa đồ ăn nóng hầm hập, nguội rôi thì chẳng còn là thứ gì nữa.
Cô nghe xong, đồng tình với cô ấy, lại không biệt phải an ủi cô ấy như thê nào.
Sau khi chứng kiên rất nhiêu cặp tình nhân chia tay rồi quay lại, cô rôt cuộc cũng hiểu rõ một số đạo lý, nêu muôn có tình yêu tốt đẹp mãi mãi bền chặt quanh mình thì phải cho đối phương Sự tôn trọng và không gian riêng, dành cho đôi phương sự quan tâm chăm sóc chu đáo, tình yêu như vậy mới có thể kéo dài, mới có thể bền lâu được.
Có một số thứ cố gắng giữ quá chặt, ngược lại chúng còn rời xa mình nhanh hơn.
Cô nhìn Nhạc Cần Nghiên cùng Mộc Tử Hoành đi đến, đầu cúi xuống càng lúc càng thấp.
“Nghiên Nghiên, em ngồi xuống trước đi, anh đi gọi nước trái cây.”
“Vâng! Em muốn uống, nước chanh, ly lớn nhé, rất muốn uống đồ chua.”
Nhạc Cần Nghiên cầm lấy di động nhìn thoáng qua thời gian, “A Hoành, ba anh em Tiểu Tuân cũng đã tan học rồi, mua thêm cho bọn họ trà sữa rồi mang về nhé, Lam Lam cùng Lục Hạo Thành uống vị dâu tây.”
“Được được được, anh đi mua liền Avy”.
Mộc Tử Hoành cười với vẻ mặt cưng chiều hôn nhẹ lên trán cô một cái, lúc này mới tiền đến quây pha chế gọi món mang đi.
Mộc Tử Hoành sau đó liền ngồi xuống bên cạnh Nhạc Cần Nghiên cùng nhau chờ đồ.
“ Nghiên Nghiên, hôm nay đi kiểm tra, kết quả đều rất tốt, tiếng tim đập của Cục cưng khiến trái tim anh như tan chảy.”
Giọng nói đầy kích động của Mộc Tử Hoành càng thêm cưng chiều.
Nhạc Cần Nghiên cúi đầu nhìn thoáng qua phần bụng của mình, vẫn chưa nhìn ra dâu hiệu rõ rệt là cô đang mang thai, “Cục cưng của chúng ta thật kiên cường, cậu của đứa nhỏ cũng đã xuất viện trở về nhà rôi, thật sự là cục cưng đem đến may mắn cho chúng ta, Lam Lam đã nói đúng rồi.”
Sam ” Tiếng Cười vui sướng của Mộc Tử Hoành khiến mọi người, có mặt trong quán cà phê đề ghé mắt qua nhìn anh.
Mộc Tử Hoành thấy đã quấy rày tới người khác, lập tức kiềm chế lại một chút.
Trong quán cà phê có tương ‹ đối nhiêu những người trẻ tuôi, rất nhiều người đêu là cặp đôi cùng nhau ,uông cà phê, nhưng là quán cả phê rất yên tĩnh, tiêng cười của anh có vẻ khá đột ngột.
Lục Tư Ấn sửng sốt một chút, từ nhỏ cô đã quen biết Mộc Tử Hoành, chưa bao giờ nghe thấy tiếng cười của anh vui vẻ đền vậy.
Ba năm, đã qua ba năm, anh trông gây đi rất nhiều, nhưng. đường, nét trên khuôn mặt càng trở nên háp dẫn hơn.
Mộc Tử Hoành, Lục Hạo Thành, Âu Cảnh Nghiêu,. Tô Cảnh Minh, Lầm Hạo Thiên, mấy người bọn họ đều là những người đàn ông hoàn toàn có thê gọi là rât hấp dân, mặc kệ là vê bằng cấp hay công việc, đều là những người xuất sắc.
Những người đàn ông ưu tú này, cô đã nhìn rõ được sự xuất sắc của họ từ khi còn nhỏ.
Cũng vô thức mà yêu thương Mộc Tử Hoành.
Yêu Mộc Tử Hoành thật sự rât hạnh phúc, tuy nhiên cô lại không phải là người phụ nữ mà Mộc Tử Hoành muôn dắt tay cùng trải qua một đời.
Nhạc Cần Nghiên cùng anh thật xứng đôi, hai người nói chuyện trông rất hòa hợp, mà lúc Lục Tư Ấn cùng Mộc Tử loi ở cạnh nhau, Mộc Tử Hoành không muốn nói chuyện nhiều, cô cũng không nói gì nhiều lắm, hai người đã quen biết nhau nhiều năm, nhưng lại hiểm khi có dịp ở cạnh nhau.
Giữa hai người đã định sẵn là không có duyên phận.