Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1962



Chương 1962:

 

“A Thành, có phải em lại bị bệnh rồi hay không?”

 

Lam Hân dùng ánh mắt ngơ ngắn nhìn anh.

 

Cô vừa rồi đáy lòng rât kinh hoảng, rất nôn nóng, anh nói Kỳ Kỳ không có việc gì đâu, vì sao cô vẫn còn thây lo âu như vậy chứ?

 

Đối diện với vấn đề của cô, Lục Hạo Thành. thật sự không có cách nào, bệnh trầm cảm của cô vẫn luôn không tốt lên được, “tạm Lam, nghe lời anh, đừng nghĩ nhiều như Vậy, em đã tốt hơn rất nhiều rồi.”

 

Lục Hạo Thành vừa dứt lời, cửa phòng phẫu thuật đã được mở ra, hai vị bác sĩ cùng đi ra.

 

Lục Hạo Thành đứng dậy hỏi: “Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?”

 

Làm phẫu thuật cho Lam Tử Kỳ là một bị bác sĩ nữ trung niên, bà tháo khẩu trang ra liền nói: “Vết thương ở trên lưng cô bé khá sâu, cũng cân phải nằm viện mấy ngày.

 

Mọi người hãi đi làm thủ ,tục một chút, cháu bé sẽ sớm được đầy vào phòng bệnh.”

 

“Cảm ơn!”

 

Nghe Lục Hạo Thành nói lời cảm ơn xong, bác sĩ cũng gật gật đầu rời đi.

 

Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân, giọng điệu nhẹ nhàng: “Lam Lam, em có nghe được không?

 

Con gái chúng ta không làm sao cả, chỉ cân năm viện. mây ngày là có thể xuất viện được rồi.”

 

Lam Hân gật gật đầu, nước mắt vẫn lưng trong, “Nếu thời gian có thể quay ngược lại, em chỉ mong con cái có thê vĩnh viễn bình an khỏe mạnh, cả đời sẽ không phải. gặp đủ chuyện đáng sợ như vậy.”

 

Trong mấy năm nay Kỳ Kỳ đã chịu không ít lần bị thương lớn nhỏ có cả, nêu thật sự tránh không khỏi tai nạn bắt ngờ thì cô cũng không có lời nào đề nói, nhưng phần lớn đều là có người cố ý hại con bé.

 

Lam Hân thống khổ nhắm mắt lại, cô ồn định lại tâm trạng lo âu của chính mình, lại mở mắt ra một lần nữa, đáy mắt đã khôi phục vẻ minh mẫn sáng suốt thường ngày, ˆA Thành, anh đi làm thủ tục năm viện, em ở chỗ này chờ Kỳ Kỳ được đây ra.”

 

Lục Hạo Thành gật gật đầu, ánh mắt thâm thúy I nhìn chăm chú cô, nêu thời gian có thể quay ngược lại, anh tình nguyện để bản thân gánh. chịu tất cả những tổn thương, ‹ đề cô cùng bọn nhỏ vĩnh viễn có thê được sống vô ưu vô lo.

 

“Lam Lam, đừng có gấp, Kỳ Kỳ một lát nữa sẽ ra thôi, anh cũng sẽ trở lại thật nhanh.”

 

Lục Hạo Thành không yên tâm rời đi, vừa lời khỏi tầm mắt Lam Hân, anh liền chạy như điên hướng về phía thang máy.

 

Trạng thái của Lam Hân vừa mới có chuyên biến tốt hơn, hôm nay lại nhìn thây cô sâu lo như vậy anh quả thật có chút lo lắng.

 

Lạm Hân đứng ở ngoài cửa đợi một hồi, Lam Tử Kỳ đã được đầy ra ngoài, dáng người nhỏ nhắn đang năm vùi trên giường, ngủ rất say “Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ…… ” Lam Hân đau lòng gọi vài tiêng.

 

Y tá ở bên cạnh nhìn thoáng qua hốc mắt phiếm hồng của Lam Hần, liên an ủi cô: “Đứa nhỏ đã ngủ rồi, miệng vết thương khâu lại rất tốt, cô không cân lo lăng.”

 

“Cảm ơn!”

 

Giọng Lam Hân nghẹn ngào, đi theo y tá cùng tới phòng bệnh.

 

Lục Hạo Thành làm thủ tục vào phòng bệnh VỊP.

 

Sau khi y tá rời đi, Lạm Hân ngồi ở bên giường bệnh, năm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, thấy dáng vẻ con gái nằm sắp xuông ngủ đang không thoải mái, lông mày con bé không ngừng nhíu lại.

 

Cô hít một hơi thật sâu, chịu đựng tất cả thống khổ trong lòng, cố găng đề bản thân đừng tỏ ra quá lo lăng như vậy, cô không thể bệnh được, nếu cô sinh bệnh, bọn nhỏ sẽ càng vắt vả.

 

Nếu cô bị bệnh, cũng sẽ bỏ phí những gì tốt đẹp trong cuộc sông này.

 

Đau đớn, suy sụp, tuyệt vọng, thương tâm, sẽ dân tới bệnh tình của cô càng . nặng thêm, cho dù gặp phải chuyện gì đi nữa, cô đều phải bình tĩnh đối mặt, tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv