Chương 1933:
Cô đã làm ầm ÿ nháo loạn tới cửa rồi.
Kẻ thứ ba tôi đã thấy rất nhiều, nhưng loại người giống như cô, vẫn là lần đầu thây.”
Tống Ngôn Tư cười cười: “Cũng không phải sao?
Kẻ thứ ba cũng có thanh xuân chứ, cho dù người không phải do tôi cứu, nhưng tôi cũng bỏ công bỏ sức chăm sóc A Thành mây tháng trời, nêu không có tôi, anh ây cũng không sống được.”
“Không có cô, anh ấy sẽ tỉnh lại sớm hơn, không có cô, cả gia đình chúng _ tôi cũng không cảm thây đau đớn khổ sở như vậy.
Cô chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà đã gieo rắc đau đón cho biết bao nhiễu người.
Là con người thì không thể làm ra những chuyện như vậy.”
Lam Hân thẳng thừng nói ra từng câu từng chữ.
Tống Ngôn Tư nghẹn một bụng, sắc mặt cũng thay đổi, nói không nên lời.
Quả thật, trong chuyện này, hiện tại cô ta không thê có tư cách nói gì nữa.
Nhưng cũng không có nghĩa là cô ta sẽ chịu từ bỏ.
“Lam Hân, chúng ta cùng chờ xem.”
Cô ta phẫn nộ nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Lam Hân lạnh nhạt lên tiếng nhắc nhở: “Hy vọng cô không cân phải tự mua dây buộc mình, cuối cùng lại hủy hoại chính mình.”
Bước chân Tông Ngôn Tư tạm dừng một chút, cô ta nghiêng người nhìn Lam Hân rồi lạnh lùng cười, tựa hồ như đang cười nhạo sự tự tin và sự cảnh cáo của Lam Hân.
Tống Ngôn Tư này muốn chiếm được thứ gì đó, chưa từng có chuyện không sở hữu được.
Cô ta làm ra những biểu hiện rõ ràng như vậy, Lam Hân nhìn cũng có thể hiểu được động cơ của đôi phương.
Cô ta cười cười, giọng điệu ác độc: “Lam Hân, chúc cô củng Lục Hạo Thành sẽ sớm ngày ly hôn.”
Nhạc Cần Nghiên lạnh lùng mà bồi thêm một câu: “Tôi cũng chúc cô sớm một chút tiền vào nhà tù, nơi đó, vô cùng thích hợp với loại người như “DO. ” Tống Ngôn Tư căm tức nhìn Nhạc Cần Nghiên.
Nhạc Cần Nghiên lạnh lùng nhướng mày cười cười, ánh mắt nhìn cô ta càng thêm khinh bỉ: “Cô cái gì mà cô?
Cô cho rằng mọi người trong thế giới này đều sẽ vây quanh cô như trung tâm hay sao?
Đáng tiếc cô cũng không phải là một nhân vật xuất sắc gì cho cam.
Ngược lại lại chỉ là một con giòi bọ khiên người ta nhìn đã cảm thầy buồn nôn, muôn nôn mửa mà thôi.”
“Loại đàn bà kia, cậy vào mồm lưỡi sắc bén có phải không?
Tôi nói cho cô biết, đừng có dại mà chọc vào tôi, tôi là người cô không thể dây vào.”
Toàn thân Tống Ngôn Tư giận đến phát run, căm tức nhìn Nhạc Cần Nghiên.
Nhạc Cần Nghiên cao, ngạo cười cười, nheo đôi mặt quyên rũ nhìn vào Tống Ngôn Tư, gió thu thổi tới, vài lọn tóc mềm mại xõa tung trên khuôn mặt tăng thêm vẻ đẹp mỹ lệ.
Cô ngạo nghễ ngửa đầu, khinh thường nhìn Tông Ngôn Tư, “Tôi không thê chọc vào cô thì tôi mẹ nó căn bản liền khinh thường cô luôn, cũng không nhìn xem bản thân là cái dạng gì, cũng dám ở trước mặt chúng tôi diễêu võ dương oai.
Trên đời này người có tiền hơn nhà họ Tống các người có cả một đống, cô tỏ ra phách lôi cái gì?
Nếu cô còn cố tình tìm tới Lam Lam gây sự, đừng trách chúng tôi vô tình.”