Chương 1926:
Anh bắt thình lình chạy tới đây tìm Nhạc Cần Hi, là bởi vì anh biết tình huồng này đang rất tôi tệ.
Nhìn cậu ta si mê với khuôn mặt đang tươi cười kia của Lam Hân, trái tim anh như nỗi lên từng đọt sóng lớn, rung chuyên đất trời, rất lâu sau cũng không thê bình tĩnh lại.
Dáng vẻ hiện tại của cậu ta, có khác gì một cái xác không hôn đầu cơ chứ?
Nhìn Nhạc Cần Hi dường như còn không có phát hiện anh đã tiên vào, trong lòng anh bỗng nhiên có chút buôn bực khó chịu, gọi một tiếng, | “Nhạc Cần Hi.”
Bàn tay Nhạc Cần Hi đang vuốt ve đường nét khuôn mặt Lam Hân trên ảnh chụp đột nhiên run lên, đuôi mắt lạnh lùng mà nhìn lướt vê phía sau, giọng điệu cũng trở nên lạnh lễo: “Anh tới đây làm gì?”
Lục Hạo Thành: nhìn chăm chăm vào ảnh chụp trên màn hình máy tính, đáy lòng lập tức căng thẳng, “Cậu đọc được tin tức rôi sao?”
Nhạc Cần Hi lạnh giọng: “Tôi không thể xem hay sao?”
Yêu một người, leo một ngọn núi, theo đuổi một giác mộng, không có gì là sai cả.
Cái sai chính là duyên phận không cho phép.
Lục Hạo Thành thở dài một hơi, “Là tôi lo lắng cho cậu nên mới vội chạy qua đây.”
Anh ta bắt thình lình chạy tới đây, bởi vì sợ mình vì Lam Lam mà làm ra chuyện gì đó quá khích ư ?Nghe được hai chữ To lắng mà Lục Hạo Thành vừa nói, Nhạc Cần Hi khó hiểu nhìn thoáng qua đối phương “Ha ND ” Anh cười lạnh vài tiêng “Lục Hạo Thành anh mà cũng lo lăng cho tôi ư?
Thật là hiếm thấy, tôi chính là tình địch của anh đó.”
Lúc này anh ấy mới xoay người, nhìn vê phía Lục Hạo Thành .
Sắc mặt cậu ta tiều tụy, gần như là người mất hôn vậy, Lục Hạo Thành hơi bật ngờ một chút, cậu ta trông còn tiều tụy hơn cả mấy ngày hôm trước.
“Nhạc Cần Hi, cậu thật sự cứ muốn tiếp tục tình trạng như vậy hay sao?”
Ánh mắt thâm thúy của Lục Hạo Thành nhìn chằm chằm vào đôi phương, tuy rằng biết rằng, cậu ta chính là tình địch mạnh nhất của mình, nhưng mà hiện tại anh cũng không còn thấy ghen ghét cậu ta như trước nữa.
Nhạc Cần Hi sẽ không thật sự Cướp đi Lam Lam.
Người Lam Lam yêu là anh, chút tự tin này anh vẫn phải có.
Ánh mắt Nhạc Cần Hi lại chậm rãi, từ từ quay lại về phía chiếc máy tính, nhìn ảnh chụp trên máy tính, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lục Hạo Thành, thời điểm anh biến mắt, thật ra tôi vẫn luôn không hy vọng anh sẽ xuất hiện, tôi thật sự ích kỷ, nêu anh không xuất hiện, tôi liền có thể có được Lam Lam, mặc kệ phải chờ đợi bao nhiêu năm, tôi vẫn có thê chờ đợi cô ây.
Đoạn thời gian đó, mỗi ngày tôi đều đưa đón cô ây tới công ty, cũng là khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc.”
Anh biết rằng loại này hành vi thật đáng xâu hồ, nhưng mà anh không thê kháng cự lại khoảng thời gian vui vẻ đó.
Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, hít ngược một hơi khí lạnh, đứng vào góc độ của Nhạc Cần HỈ lúc đó, anh cũng hoàn toàn hiểu được Suy nghĩ của cậu ta.
“Nhưng dù sao tôi cũng đã trở lại rồi.”
Giong điệu Lục Hạo Thành rất trầm thập, nhìn, theo ánh mắt người trước mặt, anh ây vẫn luôn nhìn vào màn hình máy tính.
Bức ảnh này, trước khi tới đây, anh cũng đã xem qua.
Anh nhớ rõ, bức ảnh này bị người ta chụp được khi Nhạc Cân Hi cùng Lam Lam tới quảng trường Thời Đại, nhưng đã qua thời gian lâu như vậy, ảnh chụp này là ai đã chụp lại lúc đó chứ?
“Bức ảnh này đã từ rất lâu rồi, là ai chụp chứ?”