Chương 1907:
Cũng thở ra rồi đi lên lầu.
Lam Tử Tuần bắt đắc dĩ lắc đầu, lại cúi đầu làm bài tập về nhà.
Lam Hân và Lục Hạo Thành từ trong phòng bếp nhìn ra ngoài, nhìn chỉ có Tiểu Tuần làm bài tập ở trong phòng _ khách.
Lục Hạo Thành có chút lo lắng hỏi: “Lam Lam, hai anh em bọn họ sẽ không trở lại lầu, còn có thể tiếp tục âm T1 chứ?”
Lam Hân cười cười, lôi kéo anh xoay người vào phòng bếp, Không. Kỳ Kỷ hiện tại ngay cả cửa cũng sẽ không mở ra, âm ï không được đâu. ‘ Lục Hạo Thành nhìn cô, vừa rồi cô cũng nghe được, “Lam Lam, chuyện Kỳ Kỳ này em thấy thế nào? “
Lam Hân cười cười: “Không sao, bạn học tên là Hàn Vũ Hiên kia, em cần thận điều tra qua rồi, con trai của doanh nhân ở Giang thành. Kỳ nghỉ sẽ đi đến trung tâm mua săm đê học tập. Hơn nữa là đứa con duy nhất trong nhà, cha mẹ quản lý rât nghiêm ngặt, những đứa trẻ như bọn họ tốt nghiệp tiêu học nhiều nhất sẽ được gửi ra nước ngoài, không cần lo lãng.”
Lục Hạo Thành ngưng mi suy nghĩ một chút, “Hàn gia? “
Lạm Hân cười nói: “Năm ngoái bảng xếp hạng giàu nhất Giang thành, đứng thứ hai sau Lục Thị của anh, bây giờ làm công ty điện ảnh và truyện hình hình như càng làm càng tốt. Chuyện này trước đây em có nhắc tới, em có tìm hiểu một chút, trẻ con đều như vậy, đứa nhỏ đó sông trong gia đình như vậy, mỗi một cha mẹ đều yêu cầu rất nghiêm khắc, cho nên không có mấy bạn bè cả. Kỳ Kỳ và nó chỉ là bạn bè, không có quan hệ gì khác, hiện tại trẻ con nào hiêu yêu đương là gì, không cần quá kinh ngạc.
Lam Hân có chút không tin cười cười.
Tình bạn thời thơ âu là rất chân thành, Nhiên Nhiên với em gái của mình….
Lục Hạo Thành vẻ mặt rất rất gật đầu, “Thì ra là nhà bọn họ, gia thế không tồi.”
Anh thay đổi rất nhiêu nẠ. ,anh biết đấy cha mẹ cũng có phẩm chất tốt, nên sự giáo dục con cái họ nghiêm ngặt hơn, không lỏng lẻo như chúng ta. Một đứa trẻ nhỏ như vậy cho phép nó học hỏi kiến thức tin doanh, ít niềm vui thời thơ ấu, tuổi này khiến cho chúng nó không thể làm bắt cứ điều gì mà nó muôn.
Anh tuyệt đôi không thê đem Tiêu Tuần sớm kéo vào trong giới làm ăn của anh được, để cho nó nhiễm khí tức thương mại nông đậm. “Trong giọng điệu của Lạm Hân mang theo cảnh cáo, cô muốn con mình lớn lên hạnh phúc, chứ không phải mỗi ngày trói buộc vào những hộp đựng sự nghiệp gia đình này.
Đại nghiệp Lục gia, quả thật cần người thừa kê.
Nhưng bây giờ không được, phải đợi đứa bé lớn lên.
Tâm tư nhỏ bé trong lòng Lục Hạo Thành, cô càng rất rõ ràng.
Lục Hạo Thành nghe giọng điệu uy hiếp của cô, bát đặc dĩ cười cười: “Biết rồi, anh sẽ không ép Tiểu Tuần, nhưng nó vẫn phải học, lúc nghỉ phé theo anh đi học kiến thức kinh doanh, nó cũng đang dần dần lớn lên, nên học hỏi. ° Lạm Hân đối với điểm này đều tương đối đồng ý, kỳ nghỉ đông kỳ nghỉ hè cô không có ý kiên.
Nhưng vẫn nên đi học tốt ở trường.
Lục Hạo Thành nhìn cô gật đầu, cười cười, ôm cô từ sau lưng: “anh đều nghe vợ anh. Vợ, thanh mai trúc mã là em, tình đầu là em, củi gạo dầu muối là em, tam sinh may mãn cưới được em bạch thủ cũng là em.
“Ha ha…” Lam Hân cười cười, quay đầu lại nhìn anh một cái, “Hôm nay anh ăn mật đường à. ‘ Lục Hạo Thành: “Ừm! Có vợ anh ở.
đây, mỗi ngày đều có mật đường để ăn.
Lam Hân im lặng cười cười, tiếp tục nấu cơm tối.
Sau khi ăn cơm tối, Lục Hạo Thành và Lam Hân lại dẫn bọn trẻ đi dạo.
Có thời gian có thể cùng bọn nhỏ đi dạo chơi đùa, là tâm nguyện của Lam Hân từ trước đến nay, trong_ khoảng thời gian này sức khỏe của cô không tốt, ngược lại vần có thòi gian cùng bọn nhỏ chơi đùa.
Những ngày hạnh phúc đang trôi qua nhanh chóng.