Chương 1874:
Cần Hi ít nhiều cũng nhìn ra được chút tâm tư của cô, cuối tuần liền mang theo mẹ con các cô ra ngoài chơi, anh đều dành trả tiền.
Lục Hạo Thành khẽ mím môi mỏng, cuối cùng vấn là gật đầu đồng ý, anh ở trước mặt cô cũng chưa bao giờ giận dỗi nóng nảy, huồng chỉ cũng là con cái của anh, mang theo chúng _ cùng đi du lịch cũng sẽ rất hạnh phúc.
Chỉ là anh muốn dành nhiều thời gian ở cạnh bầu bạn với Lam Lam mà thôi.
Lam Hân cầm điện thoại nhìn thoáng qua thời gian, giờ này thì anh em Tiêu Tuân đã đi học rôi.
*A Thành, anh cũng chuẩn bị một chút rồi đi làm BỊ”
Cô còn có chút không thoải mái, hôm nay liên không đi làm.
Đã lâu rồi không có thời gian ở cạnh cha mẹ, cô trước đó cô vần luôn lo lắng cho A Thành, rất ít khi trở về quan tâm cha mẹ, còn có cả bà nội của cô nữa.
Lục Hạo Thành khế lắc đâu, thập giọng cười cười, “Lam Lam, anh hôm nay không đi làm, A Nghiêu đi là được rôi, hơn nữa trước đó công ty cũng được em quản lý rất tốt, công ty không có gì chuyện quan trọng.
Hôm nay em muốn làm gì, anh đều ở cạnh em.”
Lam Hân vừa nghe cũng rất vui vẻ, “Vậy chúng ta qua nhà họ Có đi, nói tiệp lại cảm thây hỗ thẹn, em vẫn luôn không có thời gian đi thăm cha mẹ, mây tháng nay cả nhà đều rất lo lắng cho em.
“Được, chúng ta cùng đi thăm cha mẹ.”
Lục Hạo Thành chậm rãi đứng dậy, cũng đỡ cô ngôi lên.
Sau khi hai người vệ Sinh cá nhân xong, Mộ Thanh đã chuẩn bị xong bữa sáng cho họ.
“A Thành, Lam Lam, hai con mau tới đây ăn bữa sáng đi.”
Mộ Thanh nhìn con gái cùng đứa con trai yêu quý nhật của mình, cười với vẻ mặt từ ái, có lẽ là do con trai đã trở lại, bà lại khôi phục dáng vẻ vui vẻ ngày trước.
Bên phía Lục Dật Kha bên kia, mọi.
người vận luôn không mở miệng tiết lộ, cho tới bây giờ, Lục Dật Kha cũng không biết Lục Hạo Thành là xảy ra chuyện mà trở vê.
“Mẹ, vất vả cho mẹ rồi.”
Lam Hân cắn một miếng trứng bác, tay nghề. của mẹ Mộ Thanh quả thật rất tốt, cô luôn yêu thích những món mẹ làm.
“Con bé ngốc này, xem ra hôm nay đã khá hơn nhiều rồi, mẹ cũng yên tâm, lát nữa mẹ qua nhà chị con giúp con bé chăm con, một mình nó phải chăm sóc hai đứa nhỏ, đoán chừng hôm nay không có cách nào nấu cơm ăn được rôi.
Lam Hân ngước mắt hỏi: “mẹ chồng của chị Tư Tư về rồi ạ?”
“Ừ! Nói trong nhà có việc nên đi rồi, khả năng phải khoảng nửa tháng sau mới trở về Bà ấy vốn dĩ thích cháu trai, gia định họ cũng là danh gia vọng tộc truyền thống, trước khi bà ây rời đi cũng đã mua cho chị Tư Tư của con mọt đống đồ coi như là đền bù.
Ta nói với chị con rằng bà mẹ chồng con bé cũng rất tốt.
Chị con lại lập tức khit mũi coi thường.
Con bé nói rằng đó là do mình sinh được con trai, nêu mà là con gái thì cũng không được tốt như vậy.”
Mộ Thanh cũng ngồi xuống cùng nhau ăn sáng, vừa ăn vừa kê về việc nhà.
Lam Hân cũng nghiêm túc lắng nghe.
Nhà họ Lôi cũng là danh gia vọng tộc, sẽ hy vọng có con trai, đó cũng là chuyện hệt sức bình thường.
Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân, “Lam Lạm, lát nữa chúng ta cùng đưa mẹ đến nhà chị, anh qua đó xem mặt hai cháu trai mới, sau đối rồi mình tới nhà họ Cố nhé.”