Lam Hân vẫn chưa có tỉnh lại, may mắn chính là cơn sốt đã hạ, hô hâp cũng bình thường hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ tái nhợt cũng trở nên hồng hào không ít.
“A Thành.”
Mộ Thanh nhìn bóng lưng có phần lạnh lẽo của con trai, vô cùng đau lòng, đã mây tháng không gặp, con trai gây đi rât nhiêu, bà nhìn mà đau lòng, cũng may thì bình an trở về, khiên bà vô cùng vui vẻ.
“Mẹ.”
Lục Hạo Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua mẹ, sắc mặt cũng không có thay đôi gì nhiều.
Ánh mắt Mộ Thanh đây từ ái, ý cười ôn hòa: “A Thành, con xem lại con đi, đều gầy như vậy rồi, Lam Lam còn chưa có tỉnh lại, trước hết con hãy ăn chút đồ lót dạ đi đã, như vậy mới có sức lực mà chăm sóc Lam Lam.”
“Mẹ, vất vả cho mẹ rồi.”
Lục Hạo Thành buông tay Lam Hân ra, anh vẫn luôn năm tay cô, trong lòng bàn tay đã đồ đầy mồ hôi.
Anh để tay cô đặt vào trong chăn, lúc này mới đi về phía bàn.
“Máy đứa Tiểu Tuần đâu rồi mẹ?”
Lục Hạo Thành nhớ tới lúc Nhiên Nhiên rời đi, bóng lưng nho nhỏ của con trai tràn đây thông khổ, cái đầu nhỏ rũ xuống, cô hợi thở thương cảm vẫn ở trong lòng thằng bé không tiêu tan, anh nhớ tới liên cảm thây đau lòng.
Mộ Thanh thở dài một hơi, có chút bắt đắc dĩ, “Đang ở cạnh “Thiên Kỳ củng xem TV đó, nhìn thấy mẹ bọn chúng như vậy, cả ba anh em trỏ nên cực kỳ an tính, cũng không mỏ miệng nói chuyện, từ sau khi con xảy ra chuyện tới nay, cả ba anh em đều trở nên rât lặng lẽ.
Kỳ Kỳ năng động, thích làm loạn, Nhiên Nhiên thích chọc cho Kỳ Kỳ tức giận, hiện tại lại không nghe thấy tiêng hai anh em chúng cãi nhau, thỉnh thoảng cãi cọ một chút, Nhiên Nhiên cũng không thèm so đo với Kỳ Kỳ, mẹ nhìn thôi cũng thấy đau lòng.”
Lục Hạo Thành đang ăn cháo chợt ngừng lại, nhưng cũng không nói gì, lại tiêp tục cúi đầu uông cháo.
Mộ Thanh sớm đã quen với sự trầm lặng của con trai, lần này sau khi trở về từ vụ tai nạn đó, bà cảm giác con trai càng thêm trầm lặng.
Chỉ có Lam Lam, có thể khiến hai mắt thằng bé trông có sức sống hon, nhấc tới hai chữ Lam Lam hai chữ, cặp mắt trông vô hồn kia của thằng bé sẽ không tự chủ được mà đây ắp sự dịu dàng.
Bà biết con trai mình quan tâm đến Lam Lam rất nhiều, Lam Lam là người bạn thân nhất mà A Thành chơi cùng khi còn nhỏ, A Thành không thích bắt cứ ai cả, lại chỉ thích chơi cùng Lam Lam thua kém hơn mấy tuổi.
Mà Lam Lam cũng rất đáng yêu, những lời quan tâm đơn thuận cùng đôi mắt to biết nói đó của con bé đã ˆ trở thành tia sáng duy nhất trong cuộc đời của A Thành..
Hai mươi năm chờ đợi cùng tìm kiêm, hơn 7300 ngày ngày đêm đêm, thằng bé chưa bao giò từ bỏ việc tìm kiêm lại tia sáng đó trong trái tim mình.
“Haizzl”
Mộ Thanh thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Lục Hạo Thành trong khoảnh khắc Mộ Thanh xoay người rời đi, liên buông chiệc muỗng trong tay xuông, thật sự anh ăn không vô, một ngụm cũng ăn không vô.
Anh đau lòng, khó chịu, anh lại đứng dậy, yên lặng ngôi trở lại mép giường, nhìn nước truyện đã nhỏ gân hệt, anh cứ nhìn chăm chăm vào, mãi đến khi nước đã truyền xong rồi, Lục Hạo Thành lại giúp Lam Hân Tút kim tiêm, dùng tăm bông khử trùng ấn vào đó.
Tuy nhiên vẫn chưa thấy cô có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua ngoài cửa số, trời đã tối rồi, anh dém lại chăn hai bên cho Lam Hân, đứng dậy đi tắm.
Sau khi tắm gội xong, anh lại tiệp tục bưng một chậu nước âm trở vê, dùng nước ấm giúp Lam Hân lau toàn thân từ trên xuông dưới, lại giúp cô đồi một bộ đô ngủ thoải mải sạch sẽ, nhìn cô ngủ trông thoải mái hơn, lúc này anh mới yên tâm.