Nhạc Cần Hi vẫn luôn chú ý tình huông của Lam Hân, sắc mặt cô tái, nhợt đến mức dường như trong suốt, anh thấy, cô hình như sắp kiên trì không nôi nữa.
Lam Hân cảm giác đầu rất choáng váng, lại tập trung tỉnh thần, cô khẽ lắc đầu, khó khăn nở một nụ cười yếu ớt: “Cần Hi, em không có việc gì.”
Giọng điệu yêu ớt giống như lúc này với cô mở miệng nói chuyện cũng là một điều khó khăn.
Lục Hạo Thành dắt tay cô đi, vừa nhìn mọi người nói “Chúng ta vê nhà trước đi.”
Mọi người gật gật đầu.
Lam Hân vẫn luôn kiên trì đi đến bãi đỗ xe, vừa lên xe, cô liền nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối “Lam Lam, Lam Lam…… ” Lục Hạo Thành nhẹ nhàng võ lên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô.
Lam Hân lại không có chút phản ứng nào.
Dịch Thiên Kỳ đang lái xe cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua Lam Hân, thấy I trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô đồ đầy mồ hôi.
Vẻ mặt ông đau lòng, ˆA Thành, con chăm sóc tôt cho Lam Lam, ta đây liền gọi điện thoại bảo. bác Sĩ chạy qua nhà chúng ta vậy.”
Mộ Thanh nói: “Thiên kỳ, anh cứ chuyên tâm lái xe, đê em ởi gọi điện thoại.”
Lam Tử Tuần cùng Lam Tử Nhiên cũng ngôi ở một bên.
Lam Tử Kỳ, Nhạc Cần Nghiên ngồi cùng một xe, không có ở chỗ này.
Cả hai anh em đều căng thẳng nhìn mẹ mình.
“Mẹ.”
Lam Tử Nhiên có chút sọ hãi nắm chặt bàn tay lạnh băng của Lam Hân.
Hiện tại thời tiết cũng chưa quá lạnh, tại sao tay mẹ lại lạnh lẽo như vậy chứ?
Lam Tử Nhiên khó chịu vô cùng, trái tim tựa như bị ai đó châm đây kim châm, đau đến mức không thở nồi.
Lam Tử Tuần gắt gao cắn chặt môi, ánh mất chỉ nhìn mẹ, những chuyện đã xảy ra với mẹ ở nước C cậu bé đều biết rõ.
Chính là bởi vì đã biệt, giờ phút này cậu mới trông bình tĩnh như vậy, thân thê của mẹ trải qua vụ tai nạn trước đó, lại phải ngôi trên xe lăn trong thời gian rất lâu, sức đề kháng trở nền vô cùng yêu ớt, rất dễ sinh bệnh.
Sau khi rơi xuống nước đã bị sốt cao liên tục ba ngày không giảm, hiện tại _ lại lúc mê lúc tỉnh, dễ bị hôn mê.
Hai tay nhỏ của Lam Tử Tuần nắm chặt, khớp xương trăng bệch.
Lục Hạo Thành không nói gì, gắt gao ôm chặt lầy Lam Hân, nhìn khuôn mặt nhỏ không ‹ có sức sông của cô, vừa nóng vội lại sợ hãi.
Hôm nay tỉnh thần của cô tốt hon rất nhiều, lúc ở trên máy bay cũng ngủ, không Ít, cũng không có ăn nhiều đồ ăn, lúc xuống máy bay, anh cũng đã cảm giác được cô vần luôn lăng lặng không nói lời nào.
Chắc hẳn lúc ấy cô đang rất khó chịu.
Anh hỏi, cô luôn là lắc đầu cười cười, dịu dàng nói một tiếng “A Thành, em không có việc gì.
Không cần lo lắng.”
Cái cô gái ngốc nghếch này! Cô không Ôn, nhưng vì yêu anh nên cô nói dôi, không muốn anh phải lo lắng.
Lam Lam như vậy khiến anh yêu cô đến mức dung nhập vào tận xương tỦy.