Hiện tại rời đi, Tông Nguyên Thanh sẽ không ở ngăn cán các cô lại, hơn nữa chính con gái ông ta làm ra chuyện như vậy, ông ta cũng không có tư cách mà ngăn cản.
Lam Hân cảm kích nhìn thoáng qua Nhạc Cần Hi, không nói gì nữa, cô HÊNg theo Lục Hạo Thành cùng rời Ỉ Lục Hạo Thành gắt gao ôm lấy Lam Hân, muốn dùng nhiệt độ trên người anh sưởi ấm cho cô, mà trên người cô vẫn lạnh băng, cũng khiến anh duy trì được sự tỉnh táo.
Lúc này có thể đi, bước chân anh có chút nhẹ, môi một chân đều như đang giâm trên bông mà đi Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy có Nhạc Cần Hi ở đầy, nhìn thoáng qua Lâm Dã, “Lâm Dã, đi hỗ trợ đi.”
Lâm Dã hơi mím môi, lúc này anh đi qua thì thích hợp sao?
“KH KHỦ. ” Anh thấp giọng ho khan vài tiếng, cũng đi qua.
“CHaảøI.. ” “Câm miệng.”
Tống Ngôn Tư không cam lòng, nói còn chưa nói xong, đã bị Tống Nguyên Thanh rồng lên chặn họng.
Tống Ngôn Tư tủi thân đến mức rót nước mất.
Mọi người cũng biết Lục Hạo Thành đang bị làm sao.
Tất cả đều ôm tâm trạng muốn xem trò hay, đều đứng ở chung quanh không chịu rời đi.
Tống Nguyên Thanh nhìn Nhạc Cần Hi với dáng vẻ nhất quyết không chịu buông tha, đáy lòng có chút lo láng, thanh danh của Tư Tư vốn đã không tốt, nếu đoạn video này bị truyền thắng ra ngoài, như vậy, đối với cuộc đời sau này của Tư Tư sẽ có ảnh hưởng tệ hơn nữa.
Tống Nguyên Thanh nhìn Nhạc Cần Hi, luôn cảm giác có vài phần quen thuộc, rồi lại không biết đã từng gặp qua ở nơi nào, nhưng là người tiên vào được nơi này, dù sao thì khối tài sản cũng nhất định không tôi: “Xin hỏi vị tiên sinh này, cậu là ai?”
“Nhạc Cần Hi.”
Nhạc Cần Hi lạnh nhạt trả lời, vẫn trông phẫn nộ không đổi.
Tống Nguyên Thanh vừa nghe thấy.
mây chữ Nhạc Cần Hi, hơi nheo mắt, vừa rồi liền cảm giác người này có chút quen thuộc, hiện tại cậu ta nói như vậy, ông ta liền biết Nhạc Cần Hi, là ai, là Nhạc Cần Hi người giàu có số một ở thành phố Phàn.
Cha mẹ cậu ta lại càng có tiền hơn nữa.
“Thì ra là Nhạc tiên sinh, nhà họ Tống đêm nay nhiều thiếu sót, có chuyện – gì, chúng ta đi qua đại sảnh rôi nói GIỈ:?? Ánh nhìn kia của Nhạc Cần Hi phảng phất có thể xuyên thủng linh hôn con người, lạnh lùng nhìn lướt qua Tống Ngôn Tư, cái nhìn khiến.
người ta không rét mà run, ánh mắt Tông Ngôn Tư không tự chủ được cũng dời đi chỗ khác.
Cô ta giờ phút này cảm thây bản thân mình thật đáng thương, chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới này là gặp được người mà cô ta yêu thương nhất, nhưng cuối cùng lại không thể ở bên nhau, chuyện thương tâm nhất trên thế giới này là người bạn yêu lại không yêu bạn.
Trơ mắt nhìn Lam Hân đỡ Lục Hạo Thành rời đi, trái tim cô ta đã bị dẫm cho tan nát.
Lục Hạo Thành là ai2 Đã từng dệt mộng giác mo đẹp đế trong lòng cô ta, sở dĩ giâc mơ đó sẽ trở thành một giấc mơ đẹp, cuối cùng cô ta vẫn cảm thây có một ngày nào đó nó sẽ được thực hiện, chỉ là không nghĩ tới sau khi tỉnh, mộng lại đau đón đến như vậy, vừa xáu hỏ, lại vừa không cam lòng đến vậy.
Nhạc Cần Hi lại không hê dễ dàng thỏa hiệp như vậy, anh tươi cười lại lạnh như băng bắn thẳng vào lòng người: “Giám đốc Tống,,Tống tiêu thư không phải đã nói là muôn báo cảnh sát hay sao?
Không bằng hãy báo cảnh sát đi.”
Tống Nguyên Thanh là một người có kinh nghiệm trong thương trường, cũng là người đã quen nhìn thầy sóng to gió lớn, tuy rằng ông ta biệt đoạn video có trong điện thoại của Nhạc Cần Hi nhất định là sự thật, nhưng cũng sẽ không đề anh tung ra ở trước mặt mọi người.
Tư Tư sau này vẫn còn phải làm người, còn phải gả cho người ta, không thể bởi vì không chiêm được Lục Hạo Thành mà huỷ hoại tương lai của chính mình được.