Âu Cảnh Nghiêu cầm lấy túi, đổ đầy số tiền mà Lục Hạo Thành đã thắng được không. đợi Tống Nguyên Thanh trả lời liên cùng Lục Hạo Thành đi ra ngoài.
Ông chủ địa ốc kia cũng có chút thất vọng mà lắc lắc đầu, “Nghe nói, địa ốc do Lục Hạo Thành quản lý ở thành phố Giang cũng gọi là hô mưa gọi gió, cùng giám đôc Dịch cũng có quan hệ sâu xa, còn tưởng nhân cơ hội đêm nay, làm quen tử tế với cậu ta một chút, vì tương lai mà lót sẵn đường, thê nhưng lại xảy ra sự việc ngoài ý muôn thê này.”
Ong ta nói xong, ánh mắt nhìn vê Tông Nguyên Thanh, nói lời khuyên nhủ, “Lão Tông à, con gái anh cũng không thể để quen thói như vậy _ được, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ xảy ra chuyện, tôi biết anh chỉ có một cô con gái, con bé muốn cái gì anh liền cho cái đó, nhưng anh làm như vậy không phải đang giúp nó mà là đang hại nó đó.
Loại rượu này chúng ta đều rõ ràng.
đó là thứ gì, nêu uông vào thì có thê hủy hoại cả một gia đình đó.”
Vị ông chủ địa óc kia nói xong cũng liên đứng dậy rồi rời đi.
Tống Nguyên Thanh vẫn luôn lẳng lặng ngôi đó, không nói gì.
Sắc mặt của ông ta trông khó coi, cũng rât tức giận.
Cô con gái này của ông ta đúng là quá kiêu căng, nhưng không nghĩ tới nó có thể điên cuồng tới vậy.
Mẹ con bé mắt sớm, bởi vì sự ra đi của mẹ, con gái lại sinh bệnh, ông ta vân luôn cảm thấy rất áy náy với con gái, vẫn luôn hệt sức bao dung chẹ chở con gái, ở phương diện tiêu tiền, ông ta lại càng không quản chế gì con cái cả.
Nghĩ đến hành động gần đây của con gái mình, ông ta lo lãng sợ răng bệnh của Tống Ngôn Tư lại tái phát..
Ông ta dặn dò trợ lý tiếp đãi khách khi sau đó tự mình đứng dậy đi tìm con gái.
Tống Ngôn Tư tức giận thở phì phì đi ra, bên cạnh hội trường tô chức tiệc là bể bơi mà Lam Hân và những người còn lại đang ngồi.
Lam Hân đi ra để gọi điện thoại cho Nhạc Cần Hi, Nhạc Cần Hi vẫn còn ở nơi này.
Lam Hân vừa nghe, cũng vui Vẻ, liền nói chuyện liên hôi với Nhạc Cấn Hi qua điện thoại.
Sau vụ tai nạn xe kia, cả hai cũng hiếm khi gặp mặt, cô lại bận rộn ôn lại chuyện cũ với Lục Hạo Thành đúng là thật sự quên mắt Nhạc Cần Hi, đáy lòng Lam Hân cảm thấy 4 rất có lỗi với Cần Hi, hai người liên vận tiếp tục trò chuyện Vui vẻ.
Lam Hân đứng ở bên mép vực sâu của bề bơi, nước trong bệ xanh biếc che khuất dáng người mảnh mai của cô.
Mà Nhạc Cân Hi mây ngày nay tâm trạng đúng thật là không tốt, sau khi đi công tác xong mới biết Lam Hân ¡ cũng đang ở trong thành phố, này, anh có thê về nước nhưng vẫn tính toán muốn ở lại.
Vẫn luôn chờ: điện thoại của cô, anh cứ nghĩ Lục Hạo. Thành trở VỆ, cô có thể đã quá vui vẻ mà quên mắt chính mình rôi không.
Trong lúc lòng anh đang dãy dụa muôn buông xuôi, cô đột nhiên lại gọi điện thoại tới cho anh.
Hơn nữa còn đang ở phía đối diện với chỗ của anh.
Nhạc Cần Hi nghiêng người dựa vào gốc cây đại thụ, nhìn tới Lam Hân đang gọi điện thoại cho mình, nụ cười dịu dàng mãn nguyện hòa trong màn đêm.
“Cần Hi, không nói chuyện nữa, chờ em gặp mặt rồi nói tiêp, em ra ngoài cũng khá lâu rồi.”
“Được, Lam Lam, chơi vui vẻ nhé.”
Nhạc Cần Hi cười khẽ, cúp điện thoại.
Đêm nay Lam Lam thật đẹp.
Nhạc Cần Hi mở camera đói mặt với Lam Hân.