“Tống Ngôn Tư, cô nghe cho tôi, nếu có làn sau, đừng trách tôi không khách sáo với cô, ân cứu mạng của cô đối với tôi rồi chuyện cô giâu tôi đi, để cho người nhà của tôi bị thương tồn, giữa chúng ta hòa, nêu như cỗ dây dưa không rõ ràng như vậy, tôi thi sẽ không bỏ qua. “Lục Hạo Thành từng chữ từng chữ từng chữ, lạnh như băng, ánh mắt lại càng hàn mang nở rộ.
Tống Ngôn Tư chỉ cảm thầy một con dao sắc nhọn hung hăng căm vào tim cô ta.
Cô ta lắc đầu đau đớn và làm cho tâm trí của mình rõ ràng hơn một chút.
Cô ta cảm thấy trái tim cô ta sắp không chịu đựng được.
Cô ta thật sự rất đau khổ, nhìn anh dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, cô ta hy vọng anh vĩnh viễn không tỉnh lại được, anh nằm trên giường bệnh, cho dù cô ta nhìn anh như thê nào, anh đều lắng lặng đáp lại chính mình, mà không phải sắc bén như vậy.
“A Thành, tôi giâu anh, không đem tin tức anh còn sông nói cho ai, là bởi vì tôi thật sự yêu anh rất nhiều. Tôi Sợ nói với gia đình anh họ sẽ đưa anh đi, vậy tôi sẽ mất anh lần nữa, anh có biệt tôi thích anh từ khi nảo không?
Rất nhiều năm trước…
“Những lời này tôi không muốn nghe, chờ tôi đem tất cả chuyện của mình làm rõ ràng, nêu cô thật sự là người cứu tôi, phân ân tình này, tôi sẽ không quên.” Lục Hạo Thành nói xong, xoay người năm tay Lam Hân, rời đi.
Âu Cảnh Nghiêu và Ninh Phi Phi đi theo phía sau.
“A…” Tống Ngôn Tư phẫn nộ lại đau khổ kêu to một tiếng.
Cô ta đuổi theo Lục Hạo Thành chạy vài bước, lớn tiếng kêu lên với bóng lưng Lục Hạo Thành: “Lục Hạo Thành, anh về cho tôi, anh không † thể đối xử với tôi nhự Vậy, tôi vứt bỏ tất cả tôn nghiêm để yêu anh.
“Cuộc sống của tôi ở trước mặt anh giộng như một tờ giấy trắng, nội dung viết trên đó đều là quá trình tôi yêu anh, trong phòng tôi đều là ảnh của anh, hiện tại đã không còn chỗ nào đề đặt ảnh, nhưng tình yêu của tôi dành cho anh vẫn không dừng lại được, vì sao anh không thê quay đầu lại nhìn tôi một cái chứ?”
Thanh âm đau khổ của Tống Ngôn Tư vang vọng trên quảng trường rộng lớn.
Một số người xung quanh không rời đi cầm điện thoại di động | không ngừng chụp ảnh, ghi lại tất cả.
Lam Hận lại dừng bước, quay đầu lại nhìn Tống Ngôn Tư đau đớn hơi cong người.
Tâm trạng trong nháy mắt trở nên phức tạp.
Lục Hạo Thành nhìn cô dừng lại, “Lam Lam. “
Lam Hân lại buông tay anh ra, ánh mắt lắng. lặng nhìn thoáng qua anh, không nói gì, quay đâu lại tiệp tục đi vê phía trước.
Lục Hạo Thành hơi nghiêng mắt nhìn thoáng qua lòng bàn tay anh, trong lòng bàn tay còn lưu lại nhiệt độ còn lại của cô.
Nhìn bóng lưng gầy gò của cô, đi rất chậm, lại có một cỗ cô độc nồng đậm bao phủ cô.
Lục Hạo Thành nhíu mày, đi theo.
Âu Cảnh Nghiêu và Ninh Phi Phi nhìn thoáng qua đôi phương.
Âu Cảnh Nghiêu khẽ lắc đầu, “Đây là chuyện tình cảm giữa bọn họ, chúng ta không giúp được bọn họ. “
Ninh Phi Phi cũng gật đầu, “Nhưng em luôn cảm giác Lam Lam cũng bị thương. “
Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu, giọng điệu hơi trâm xuống: “Chúng ta không có quyên tước đoạt quyên lợi của người khác thích mình, nhưng mà, có một loại thâm tình sẽ hóa thành xiêng xích, mang đến phiền não cho những người xung quanh, làm gì, tùy ý muôn. Mà Lam Lam ở giữa Lục Hạo Thành và Tống Ngôn Tư, cô ây giông như bị mắc kẹt trong xiềng xích này, mặc cho thế giới này lớn “hơn cô ây cũng không thoát được. ` Có rất nhiều cảm xúc đồng cảm trên thê giới, nhưng họ đã không có kinh nghiệm.
Ninh Phi Phi lại cười cười, “A Nghiêu, còn nói ¡ anh không hiểu ¡ yêu, không ngờ anh cũng sẽ đứng ở góc độ của người khác đề cảm nhận cảm nhận của người khác, bây giờ anh, so với lần đầu tiên em gặp anh có nhiệt độ nhiều hơn rồi đấy. “
Âu Cảnh Nghiêu cười cười, không trả lời lời cô.