“Khốn kiếp……” Con dao trên tay gã kia không hề lưỡng lự mà đâm thẳng vào lưng Tô Cảnh Minh.
Chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh lập tức bị nhuộm đỏ cả một mảng rộng lớn.
Bà ” Gã đàn ông kia sợ hãi kêu lên một tiếng, hai chân run lên, gã xoay người rồi té ngã lộn nhào mà chạy trôn.
Khuôn mặt đẹp trai của Tô Cảnh Minh nhíu chặt lại, cảm giác được sự đau đón từ phía sau lưng, sắc mặt anh xanh mét, cực kỳ phân nộ.
Vừa rồi đúng là anh không nên nương tay chút nào, phải khiến cho bọn chúng gãy tay gấy chân mới có thể nhớ đời được An Khả kinh hãi còn chưa hoàn hồn được, ngước mắt nhìn khuôn mặt u ám của Tô Cảnh Minh lúc này, anh có vẻ rất đau đớn, “Anh, anh không sao chứ?” Lúc An Khả hỏi anh, cũng nhanh chóng nhìn thoáng qua phía sau anh, nhìn thấy chuôi dao còn cắm phía sau lưng anh, sắc mặt cô nháy mặt tái nhọt, đôi mắt trong veo tràn đầy hoảng SỢ.
Cô đỡ lấy Tô Cảnh Minh, lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương.
Nghĩ đến cảnh vừa rồi anh còn che chăn bảo vệ mình trong lòng, nêu không có anh thì nhát dao này sẽ đâm trên lưng cô rôi.
Hai người không phải là bạn bè, thậm chí còn không tính là quen biết sơ qua, chỉ mới gặp mặt nhau có một lân, nói là hai người xa lạ cũng không có gì sai, những mà người ta còn liêu mình cứu giúp cô như vậy.
Đáy lòng An Khả tràn đầy cảm động, cô ây từ nhỏ đã là một cô gái yên tính, không giỏi giao lưu bạn bè, đối với phương diện giao tiếp với bạn trai, càng không có kinh nghiệm gì, thỉnh thoảng có quen vài người bạn trai, đều là mấy ngày liền chia tay, cô quá an tính, không thích nói chuyện, đàn ông đều không thích tính cách này của cô.
Hơn nữa, lúc còn ở bệnh viện, là anh đã an ủi cô.
Tải app truyệnhola nhé, nhóm lên chính trên app nhé!
An Khả rưng rưng nước mất nhìn qua Tô Cảnh Minh, “Trước tiên anh hãy chống đỡ trong chốc lát, xe cứu thương lập tức đến ngay thôi.”
Ánh mắt Tô Cảnh Minh lóe lóe, mạnh mẽ cười nói: “Yên tâm đi, sẽ không có việc gì, tôi cũng không có đau đớn như vậy.”
Chỉ là không biết con dao kia sâu tới bao nhiêu, chỉ cần không nguy hiểm tới tính mạng, anh liên không sao cả.
Hai mắt An Khả rưng rưng nước mắt, trong suốt lập loè, “Tôi…… Thật xin lỗi, đêu là bởi vì tôi, nên anh mới bị thương như vậy.’ ° Giọng cô ấy rất nhỏ, nước mắt lăn dài từ đôi mắt như hai dòng suối trong veo.
“Hanma ” Tô Cảnh Minh cười xoa xoa đầu cô gái, với vóc dáng cô gái nhỏ cao tầm 1m6, ở trước mặt anh trông có vẻ thật nhỏ xinh, Tô Cảnh Minh bỗng nhiên có chút đau lòng, anh cười đến vẻ mặt nghiền ngầm, “Yên tâm, tôi không có việc gì đâu, chút thương tích nhỏ này không tính cái gì cả”
Tuy nhiện từ phía sau lưng, anh cảm giác quân áo của mình đã ướt dầm dê, mùi máu tươi nông đậm theo gió nóng phả vào mũi, anh không ngừng nhíu mày.
Đôi mắt anh tối sầm lại một chút, anh lấy điện thoại di động ra bám số gọi cho Lâm Dã.
“Alo!” Bên phía Lâm Dã rất ồn ào, Tô Cảnh Minh nhíu mày hỏi: “Cậu đang ở hộp đêm?”
“Ừ!” Lâm Dã lớn tiếng trả lời hắn, “Tôi đã xảy ra chuyện, cậu qua đây.”
Lâm Dã: “Nghe giọng cậu có vẻ vẫn còn sông mà.”
Tô Cảnh Minh: “Tôi sợ một lát nữa cậu phải tới nhặt xác tôi đấy.”
An Khả nghe lời anh nói, lông mày như trăng non khẽ nhíu lại, càng thêm áy náy nhìn anh.
Lâm Dã: “Thằng nhóc, cậu nghiêm túc à, không phải là uống vào chút rượu rôi đi trên đường cái phát điên, sau đó cùng người ta đánh nhau đây chứ?”
Tô Cảnh Minh cười cười, “Vẫn là cậu hiểu rõ tôi nhất, tôi cùng người ta đánh nhau có bị chút thương tích nhỏ, tôi đi tới bệnh viện trước, lát sau cậu hãy qua đây, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ qua cho cậu.”
Tô Cảnh Minh bình tĩnh nói xong, liền cúp điện thoại, nơi xa đã truyền đến tiếng xe cứu thương đang tới gân.
Thân ảnh Tô Cảnh Minh có chút lắc lư, An Kha đỡ anh ây, nhìn vê phía sau một cái, trên mặt đất một bãi máu lớn, suýt chút nữa dọa cô ấy choáng váng.