Cô gái à, có phải cô đã nhằm rồi không vậy?
Tuy nhiên câu cô ấy nói “Anh lón lên trông cũng rất đẹp trai.” Lời này nghe vào tai sao lại thây thoải mái vậy chứ, Hắn nhíu mày nhìn An Khả, “Anh……
To xác? Tôi trưởng thành đúng là rất cao, nhưng vậy cũng không đên mức là to xác đâu, chăng lẽ vẻ ngoài ‹ của tôi không quyên rũ hay sao? Chẳng lẽ tôi không hê có khí chất của người đàn ông đe. trai hay gì?”
“Có!” An Khả cười với vẻ mặt thẹn thùng thừa nhận.
Tô Cảnh Minh “…… ” Được rồi, giữa bọn họ vân có rào cản giao tiếp.
“An Khả tiểu thư, tạm biệt.” Tô Cảnh Minh cười cười, xoay người nhìn Tống Ngôn Tư đang đứng tại chỗ không chịu rời đi.
Lúc đi qua anh còn nhướng mày châm chọc nhìn cô ta, “Tống tiểu thư, phiền cô tránh ra một chút.”
Tống Ngôn Tư liếc mắt nhìn đối phương một cái, lại đem ánh mắt nhìn về phía Lục Hạo Thành, “A Thành, anh cùng em trở về.”
Lục Hạo Thành “Bà xã của tôi còn ở chỗ này, cô cho rằng tôi sẽ đi nơi nào?”
Lục Hạo Thành đỡ Lam Hân đi ra ngoài.
Tống Ngôn Tư chưa từ bỏ ý định muôn chạy theo sau.
Tô Cảnh Minh lại bước nhanh tới ngăn cản cô ta, ánh mắt chợt trầm xuống, sắc bén nhìn đối phương, trong giọng nói tràn ngập cảnh cáo, “Tông Ngôn Tư, phải biệt một vừa hai phải.
“Cút ngay, chạm phải thì mời đi đường vòng, đừng có cản đường tôi.”
“Hing ” Tô Cảnh Minh cười cười, “Tống Ngôn Tư, bày diễn đủ trò như thế thú vị lãm sao? Cô có biết buông thả nghĩa là gì không? Buông thả có nghĩa là tự mình hại mình về Nhiệt tỉnh thân, cô là phụ nữ ở trái đất, không phải là phụ nữ ở trên sao hỏa xuông, càng không phải một quý bà khó tính.
Mà chỉ là một con mèo loli ốm yêu mà thôi. Cho nên, có một số việc cô tốt nhất nên biết một vừa hai phải, nếu A Thành lại xảy ra chuyện gì, tôi cũng không ngại làm ra mây chuyện phạm pháp đâu.”
Tô Cảnh Minh thấy Lục Hạo Thành cùng Lam Hân đã đi xa, lúc này mới xoay người rời khỏi phòng bệnh.
TÑ ” Tông Ngôn Tư điên cuông hét lên một tiêng, nhìn theo hướng.
Lục Hạo Thành rời đi, căm hận muốn giết người.
An Khả bị cô ta dọa tới mức sửng sốt, nhìn phòng bệnh không còn những người khác, vẻ mặt cô trở nên tức giận bắt bình, “Tống Ngôn Tư, vị hôn phu mà tối hồm qua cô muốn giới thiệu rốt cuộc là ai?”
Tối hôm qua vốn dĩ cô cũng muốn đi tham dự bữa tiệc sinh nhật của Tống Ngôn Tư.
Tuy nhiên khi vừa đặt chân tới bữa tiệc lại thấy cũng không có gì thú vị, sau khi cô tặng sau quà liền đi xuông lấy xe, chuẩn bị vệ nhà nghỉ ngơi, vừa vặn lại đụng phải lúc mưa to, Lam Hân lại đột nhiên không kịp phòng ngừa chạy lao ra, mới có thể xảy ra sự cô như lúc này đây.
Tuy nhiên, từ tối hôm qua cho tới hôm nay, cô còn chưa kịp nghĩ tới chuyện của Tống Ngôn Tư, chỉ nghĩ mong sao cho Lam Hân không có việc gì.
Hiện tại Lam Hân đã không có việc gì, cô mới chú ý tới chuyện bên phái Tống Ngôn Tư.
Anh họ cô ấy đúng là dưới sự bức bách của thỏ mẹ, quả thật cũng là bởi vì Tống Ngôn Tư chen chân vào, đã cùng bạn gái cũ của anh ây chia tay, anh họ một lòng đối tốt với cô ta, cổ ta lại lưu luyến một người đàn ông khác, hơn nữa lại là một người đàn ông đã có gia đình rồi.
Chuyện này đúng là lấy làm tiếc cho anh họ của mình.
Tống Ngôn Tư lạnh lùng nhìn thoáng qua 0ô, vẻ mặt kiêu ngạo, “Chuy. yên của tôi không cân cô phải quản.”
Sắc mặt An Khả cũng trầm đi vài phần, “Chuyện của cô thì tôi cũng mặc kệ, nhưng anh họ tôi đối xử lạ tôi rất tốt, cô, người như cô, đúng muốn bao nhiêu xâu xa thì có HN nhiêu, anh họ tôi vẫn luôn bao che cho cô. Bởi vì hai nhà có công việc làm ăn phải dựa trên quan hệ hợp tác, cho nên anh ấy mới quay đầu hướng về phía cô mà ôm ấp. Nhưng cô cũng nên biệt trân trọng anh ây mới phải.”