Cố An An thật sự không phải là người nữa, lời nói vạch ra những vết thương đẫm máu như thể đối với người khác mà cô ta cũng thốt ra được Lam Hân khẽ lắc đầu: “Không có việc gì, chúng ta đi lên đi.”
Giọng nói của cô thật trầm.
Ninh Phi Phi không tiếp tục nói thêm gì nữa, phụ giúp cô tiên vào công ty.
Cách đó không xa, hai đồng ý cảnh sát mặc thường phục đi theo cá An An đã rời đi.
Đối với mấy lời nói không có ý tốt kia của Có An An. Lam Hân cũng không hề đề trong lòng, Cố An An đã trở thành KhSEH qua đường trong cuộc đời cô, là một người không quan trọng trong cuộc đời cô, những gì cô ta nói ra cũng không thê làm tôn thương tới cô được.
Vào giữa trưa, Lâm Mộng Nghi mang theo cơm trưa tới cùng Lam Hân ăn cơm.
Lam Hân rất vui vẻ, mẹ ruột cô hiện tại ôn nhu hiền lành, cũng đáng mến và khiến người ta yêu thích như mẹ Mộ Thanh mẹ vậy.
Bà kể rất nhiều chuyện về bà nội, cùng với chuyện Nam Kiều bé nhỏ đang bi bô tập nói.
Có thể thấy được cuộc sống hiện tại của bà thật sự hạnh phúc Ảnh hưởng của tình cảm gia đình thường khiến người ta dễ xúc động nhất..
Sau khi Lâm Mộng Nghi rời khỏi, Lam Hân lại lao đầu vào công việc.
Sản nghiệp kinh doanh Lục Hạo Thành quản lý rất nhiều, mỗi ngày cô đều phải xem rất nhiều văn kiện, mấy thứ này đều được Âu Cảnh Nghiêu xem qua một lần rồi, cô vẫn cần nghiêm túc xem xét một cách cần thận, có nhiều điều không hiểu, cô lại chạy tới tìm Âu Cảnh Nghiêu thảo luận, bận rộn cả một. ngày, khiến cô quên đi được rất nhiều đau khổ.
Cố An An như người mất hồn trở về căn hộ của Hứa Cảnh Hòa.
Hứa Cảnh Hòa vừa mới tắm rửa đi ra, vừa thay xong âu phục, chuẩn bị đi ra ngoài tìm Cô An An.
Nhìn đến thấy toàn thân cô ta nồng nặc mùi rượu, hắn có chút không hài lòng nhíu mày, mây ngày! nay hăn bận rộn nhiều việc, không đê ý tới cô ta, sao cô ta có thể.khiên bản thân biến thành như vậy rồi.
“An An, em đã đi đâu thế?
Hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, chẳng lẽ em không biết chuyện đó hay sao?”
‘Tâm trạng Có An An vốn đã không tốt, nghe giọng nói chất vân của hắn, tức giận lập tức vọt lên, cô ta nhìn thấy dáng vẻ hào hoa lịch lãm của Hứa Cảnh Hòa, ánh mắt không hài lòng đang nhìn mình, giữa hai hàng lông mày đã lộ ra vẻ mắt kiên nhân, ‘hlatha ” Vẻ mặt cô ta đầy mỏi mệt cười cười, “Hứa Cảnh Hòa, ngay cả anh cũng ghét bỏ em rồi sao?”
“An An, em đang nói gì vậy, nhìn thấy em không có ở nhà, không phải anh đang muôn ra ngoài tìm em hay sao?
Nhưng mà sáng sớm này em đã đi đâu vậy 2?”
Dáng vẻ say khướt lội tha lôi thôi này của cô ta, làm cho hắn có chút không thích ứng kịp.
Ánh mắt Cố An An mê ly nhìn hắn, “Hứa Cảnh Hòa, chúng ta sao lại trở thành như thế này nhỉ?”
Trông vẻ mặt cô ta hoảng. hốt, giọng nói thống khổ, nghiêng ngả lảo đảo hướng vê phía phòng khách đi vào.
Hứa Cảnh Hòa nhìn theo bóng lưng đối phương, hiện tại cô ta khôn khó, hắn cũng rât khôn khó.
Hắn đi theo phía sau, giúp đỡ cô ta ngôi vào một bên sô pha rót cho cô ta ly nước âm.
Trong miệng Cố An An vừa đẳng ‹ chát vừa khô, cô ta nhận ly nước rôi uỗng một ngụm. cúi đầu không nói lời nào.
Hứa Cảnh Hòa: “An An, chúng ta ra nước ngoài ởi thôi.
Nơi này, đã không còn chỗ cho chúng ta nữa rôi..”
Hãn luôn có cảm giác xung quanh có người giám, sát cả hai, cân thận ngâm lại mây lời của Ninh Phi Phi, dù thê nào hắn vân có chút nghi ngờ, vừa muôn gọi một cuộc điện thoại cho Ninh Phi Phi, cô lại không chịu nghe điện thoại.