Tiết Tịnh sửng sốt, ánh mắt hơi ngần ra, không phản bác gì được.
Đặc biệt có tiền thật sự là đại gia.
Âu Cảnh Nghiêu nháy mắt cho hai người trong bộ phận kỹ thuật.
Trong đó một người nhìn Tiết Tịnh, “Tiết tổ trưởng, xin mời một chút, chúng tôi phải làm việc.
Ánh mắt Tiết Tịnh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đứng tại chỗ không cho.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn Tiết Tịnh kháng cự kiểm tra, đang nhìn thần sắc khẩn trương của cô ta, liền biết, chuyện này cô ta không thoát khỏi liên quan.
Rất nhiều người trong công ty, đều biết tiền lương của tập đoàn Lục thị, những nơi khác không có được, rất nhiêu người làm việc chăm chỉ, chỉ vì nuôi sông gia đình.
“Muôn tôi gọi bảo vệ tới đây không?”
Thanh âm lạnh như băng của Âu Cảnh Nghiêu bao lây một cỗ tức giận ngập trời.
Tiết Tịnh sợ hãi đến mức thân thể nhịn không được run lên một chút, gọi bảo vệ tới đây, cô ta không phải càng khó nhìn hơn sao?
Cô ta từng bước từng bước di chuyền thận thể mình ra ngoài, trên trán đã thấm ra mồ hôi lạnh, sao có thê chứ?
Sao công ty có thể nghi ngờ cô ta chứ?
Không phải công ty chuyện lần trước cũng không tìm ra cô ta sao?
Khi cô ta sinh ra suy nghĩ nhự vậy, Âu Cảnh Nghiêu lạnh nhạt lên tiếng: “Chuyện váy cưới của cô Hạ Thù, cô có biết tại sao tổng giám đóc lại có, hai tay chuẩn bị không? Bởi vì, cô ấy đã sớm phát hiện cô cùng Bùi Dao Thanh hợp tác. Nhưng sau đó cô ây gặp rắc rồi, đối với chuyện của cô thì không còn làm được gì nữa.
“A…” Tiết Tịnh không thể tin được, cô làm sao biết được chứ?
Cô ta cũng không thường xuyên gặp Lam Hân, Lam Hân làm sao biệt được cô ta cùng Bùi Dao Thanh đã hợp tác chứ.
“Không thể nào, không phải tôi làm.”
– Tiết Tịnh thanh âm run rây, nhưng.
ngay cả mình cũng không thê thuyết phục, cô ta nên làm sao đây?
Bản thiết kế gởi cho Cố An An, cô ta còn chưa kịp xóa?
Cô ta vừa định xóa bỏ, Âu Cảnh Nghiêu liền dẫn người tói đây.
Hai người trong bộ phận kỹ thuật rất nhanh, rât nhanh đã tìm được chứng cứ.
“Thư ký Âu, tra ra rôi.” Âu Cảnh Nghiêu đi tới, nhìn thoáng qua bản.
thiệt kê trong hồ sơ, đều là sản phẩm mùa hè năm nay.
Tiết Tịnh vừa nghe lời này, cả người ngắn ra, đáy mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Ngày hôm nay, vậy mà lại đến nhanh như vậy.
Cô ta nhìn sắc mặt phẫn nộ của Âu Cảnh Nghiêu, trong lòng đêu run rây.
Con đường sinh trưởng đầy người, tràn ngập rât nhiêu biên số không thê đoán trước, cô ta sao có thê nghĩ tới, mình sẽ bại lộ nhanh như vậy.
Cô ta chỉ muốn có được cuộc sống mà cô ta muốn mà thôi.
Cô ta chỉ nghĩ rằng người ngoài hành tỉnh như mình có thê đứng vững trong thành phố này.