Âu Cảnh Nghiêu: “Lam Lam, Hứa Cảnh Hòa đã gọi điện thoại cho Phi Phi, Phi Phi đã ghi âm lại rôi, tôi đã dặn dò cô ây phải nói chuyện như thế nào rôi, tôi ở ngay gân đó chờ Phi Phi ra, cô cũng không cân lo lắng cho sự an toàn của Phi Phi.’ “Được! Vắt vả cho mọi người rồi.”
Lam Hân cúp điện thoại, sắc mặt có chút kích động, chỉ cần lôi ra được đầu mối từ Hửa Cảnh Hòa mọi chuyện cũng sẽ dễ dàng hơn một chút..
“Mẹ, thế nào rồi?”
Lam Tử Tuấn mang vẻ mặt chờ mong nhìn mẹ mình.
Lam Hân cúi đầu nhìn con trai, nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ chờ mong, cô cười cười, “Tiểu Tuần, Hứa Cảnh Hòa cuối cùng đã thấy sợ hãi, hắn tìm tới Phi Phi, chúng ta ở nhà. chờ tin tức.”
“Vâng!”
. Lạm Tử Tuấn cũng kích động gật gật đầu.
Trong một quán cà phê bình thường, mới sáng sớm Ninh Phi Phi đã nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, cô chỉ biết người kia là Hứa Cảnh Hòa mà Âu Cảnh Nghiêu đã nói trước với mình.
Sau khi biết được ý tứ của Hứa Cảnh Hòa, đầu tiên cô phẫn nộ cãi nhau một trận với Hứa Cảnh Hòa, sau đó cô cũng động ý gặp mặt, ngay tại quán cà phê gân khu nhà cô ở.
Ninh Phi Phi đợi khoảng tầm mười phút, cũng không gặp qua Hứa Cảnh Hòa.
Cô cũng chưa từng thây mặt Hứa Cảnh Hòa bao giờ, nhưng cứ nghĩ đến những lời nói uy hiếm của hãn trong điện thoại là lại cảm thấy khó chịu Cô lại đợi thêm vài phút nữa, vẫn như cũ không hề nhìn thây Hứa Cảnh Hòa.
Cô lấy ra di động, gọi lại vào số điện thoại mới gọi tới lúc sáng.
Vừa mới quay sỐ xong, liền nhìn thấy ¡ một người đàn ông mặc tây trang giày da đi đến, mà di động trong tay hắn đang vang lên.
Ninh Phi Phi nhìn thoáng qua hắn, cúp điện thoại, di động trong tay đối phương cũng không đồ chuông nữa.
Mà Hứa Cảnh Hòa, chạy tới phía đối diện Ninh Phi Phi rôi ngôi xuông.
Hứa Cảnh Hòa nhìn thoáng qua chung quanh, buồi sáng trong quán cà phê rât ít người.
Hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần. của Ninh Phi Phi, cười cười: “Không nghĩ tới dáng vẻ cô cũng khá xinh đẹp, khuôn mặt này cũng đủ thanh thuần, nếu tội có thể gặp được cô sớm hon, nhất định sẽ khiên cô trở thành bạn gái của tôi.”
Ni Em PHI… ” Đúng là tên cặn bất đến trình độ không ¡biết xấu hỗ, số “cá” hắn câu được chắc hẳn phải trải dài ngoài biển xa.
Hơn nữa, Âu Cảnh Nghiêu có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người họ.
Quả nhiên, Âu Cảnh Nghiêu đang ngồi ở quán điểm tâm ở phía đối diện, vừa nghe lời này, ảnh mắt âm trầm nhìn thoáng qua Hứa Cảnh Hòa.
Ninh Phi Phi cười lạnh nhìn qua đối phương, khí thế ôn hòa yêu đuôi ngày thường của cô hoàn toàn không còn nữa, cô lúc này, ánh mắt sắc bén mà lạnh nhự băng, mở miệng “Hứa tiên sinh, đối với người lần đầu tiên gặp mặt mà đã nói với người khác mây lời như vậy cũng được xem là bất lịch sự rồi đúng không?”
Hứa Cảnh Hòa lơ đênh cười cười, nhìn thây khuôn mặt trong sáng kia của Ninh Phi Phi, hai mắt hơi nheo lại, trông cô có, chút Sợ hãi, dường như lại đang cố kìm nén, dũng cảm đối mặt với hắn.
Cố An An cũng là kiểu phụ nữ như vậy, không hiểu sao lại khiến trong lòng hãn nồi nên cảm giác thương tiếc muốn che chở.
“Ninh tiểu thư, bởi vì cô xinh đẹp, cho nên tôi mới nói ra những lời như vậy mà thôi, lần đầu tiên gặp mặt, đúng là có chút đường đột, Ninh tiểu thư không cần quá nghiêm túc với lời tôi nói.
Ninh Phi Phi nhìn thấy hắn còn không biết xấu hổ. cười nhĩ. mình, thật đúng là loại phụ nữ nào xứng đôi với loại đàn ông đó, loại đàn ông như vậy cũng chỉ có Cố An An mới chịu được.
Cô lạnh giọng châm chọc: “Tôi vì sao lại phải nghiêm túc với một người đàn ông muốn uy hiếp mình chứ?