Trước khi Lam Lam không chịu bỏ cuộc, chúng ta cũng không nên từ bỏ Lâm Dã gật gật đâu: “Tôi cũng tin tưởng cậu ây còn chưa chêt, tôi cũng có cảm giác như vậy, vận luôn điều tra những bệnh viện gân đó.”
Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu, “Có lẽ là ban ngày suy nghĩ đến, đêm vê sẽ mơ thây, đêm qua tôi có mơ thây cậu ây.
Mơ thây cậu ây đang sông trong căn biệt thự mà trước đây chúng tôi đã sông cùng nhau, tuy nhiên sắc mặt lại không được tốt lắm, giông như cậu: ây đang sốt sắng tìm kiếm đồ vật gì đó, tôi đến hỏi thì cậu ây lại không nói chuyện với tôi, Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, tôi cảm thấy toàn thân khó chịu, đây là lần đầu tiên sau khi A Thành gặp chuyện không may, tôi mơ thây cậu ây.”
Giọng điệu Âu Cảnh Nghiêu khàn khàn, cổ họng đau nhức, Lục Hạo Thành bắt ngờ gặp phải tai nạn như vậy, anh thật sự có chút trở tay không kịp.
Buổi sáng ngày hôm đó, bọn họ rõ ràng còn nói muôn cùng đi thành phố Bắc Hải, đêm đó anh ở cạnh Ninh Phi Phi nên đã làm chậm trễ thời gian.
Lâm Dã nói: “Nói ra không phải: Sợ: cậu chê cười, lúc tôi mơ thây cậu Ấy, thì đều là: dáng vẻ ra lệnh cho tôi, không thể nghỉ ngờ đó là mệnh lệnh phải bảo vệ tốt cho bà xã của cậu ây.
Cậu ấy xem trọng bà xã nhà mình hơn cả tính mạng bản thân.”
Âu Cảnh Nghiêu cũng cười cười, “Cậu cũng biệt cậu ây sông trên đời này, mục đích duy nhất là tìm được cô gái đã trói buộc cả cuộc đời mình, sau khi tìm được rồi thì quý trọng như bảo bối, nâng trong lòng bàn tay thì sợ rơi, ngậm trong miệng thì sợ tan TA 9 “Đúng, sự si tình của cậu ấy khiến tôi bội phục, nêu mà là tôi, khăng định sẽ chờ không được lâu như vậy.
Lâm Dã tự giễu cười, anh cũng không có vận may có thê gặp được một cô gái tôt đên vậy.
Đối với Lục Hạo Thành mà nói, dù có ba nghìn phiền não, không bằng nụ cười nhẹ của Lam Hân.
Âu Cảnh Nghiêu liếc liếc mắt qua một cái: “Người đàn ông xuất sắc như cậu mà đên bây giò còn không có bạn gái, tôi cũng thấy khá kỳ lạ đáy.”
IE6ImÐED 2 1u. ” Chẳng lẽ cậu ta so với mình kém cỏi hơn sao?
Không phải cậu ta cũng không có bạn gái hay sao?
Anh hơi nghiêng người, nhìn thấy qua Âu Cảnh Nghiêu với vẻ mặt cười nhạo: “Cậu so ra với tôi thì có kém hơn sao?
Cũng không thấy cậu có bạn gái nha.”
Âu Cảnh Nghiêu lại kiêu ngạo cười cười: “Ai nói tôi không có bạn gái?
Tôi đã có bạn gái rồi.”
“KHU khÙU … ” Lậm Dã bị sặc đến mức ho khan vài tiếng, cúi đầu cười cười, chắc là không phải nghe lầm chứ, Âu Cảnh Nghiêu cũng có bạn gái.
Trời cũng đổ mưa đỏ trời đồ mựa đỏ, tục ngữ dùng để chỉ những điều không thê xảy ra, mô tả những điều bất ngờ và hy hữu, rộng hơn thì có nghĩa là mô tả một sô chuyện bắt thường.
Người đàn ông gần ba mươi tuổi này cuối cùng đã có thể thoát kiếp chó độc thân rôi ư.
“Tin tức nóng hồi như vậy tại sao lại chỉ có mình tôi là không biết vậy?”
Âu Cảnh Nghiêu: “Cậu không phải là người đầu tiên được: biệt, cũng không phải là người cuối cùng biết được, tóm lại tôi là người đã có bạn gái rồi.”
Lâm Dã cười cười: “Nhìn không nỗi dáng vẻ kiêu ngạo của cậu, tuy nhiên tôi vẫn muôn nói lời chúc mừng, cuôi cùng cũng giải. thoát khỏi kiếp làm chó độc thân rồi.”
Âu Cảnh Nghiêu cười cười: “Cậu cũng nhanh chóng thoát khỏi số kiếp độc thân đi, tin: số đám người chúng ta, cũng chỉ còn mỗi cậu và Tô Cảnh Minh mà thôi.”
Lâm Dã sửng sốt: “Vậy còn Lâm Hạo Thiên thì sao?”
Âu Cảnh Nghiêu: “Cậu ta đã có người mình thích, vẫn đang theo đuổi.”
“Aj?”
Lâm Dã giật mình nhìn thấy qua, My god! Chỉ còn anh cùng lão Tô mà thôi.