“Đúng rồi, hai người cứ đi thăm Ức Sầm đi, tôi sẽ qua thăm chị Mộ Thanh, từ sau vụ tai nạn đó, tôi chỉ gập qua chị ây một lần, tôi qua nói ch uyện với chị ây một chút cũng nên làm.”
Cố Tích Hồng gật gật đầu, “Vậy đi thôi.”
Chuyện Cố An An cùng nhà họ Cố tranh đoạt quyền kinh doanh nháy mắt làm nổ tung tin tức cả thành phó Giang.
Trong quá trình phát sóng trực tiếp, những hành động mà Cô An An làm ra, mọi người vừa xem liền hiểu ngay.
Trên mạng đã hợp thành đoàn mắng chửi Cô An An thậm LỆ, Lam Hân ngồi trong văn phòng, ánh mắt âm trầm nhìn qua tin tức.
Từ sau khi Lục Hạo Thành gặp chuyện không may, cô tựa như thay đôi thành một người, khác, trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia đã không còn xuất hiện nụ cười, đôi mắt VAN trong vẹo như nước, nhưng càng thêm trầm ồn và kiềm chế.
Người ta nói, vẻ đẹp của một người phụ nữ không chỉ là vẻ đẹp ngoại hình mà là thân thái toát ra từ tâm hồn, đối với một người phụ nữ, giá trị của khí chất ấy hơn hắn vẻ đẹp ngoại hình.
Vẻ ngoài xinh đẹp ngắn ngủi như phù dung sớm nở tôi tàn, nhưng mà nét quyên rũ toát ra từ trong sầu thẳm của tâm hồn mới là vốn liếng đi suốt cuộc đời một người phụ nữ.
Dáng vẻ cô trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc này, ngược lại càng xinh đẹp hơn! Nhà họ Có, hiện tại đã an toàn.
Như vậy, việc tập đoàn Lục Thị biến mất mười triệu, cũng phải đòi trở về.
Hứa Cảnh Hòa là người đáng nghỉ nhất.
Ngoại trừ hắn, không có ai sẽ làm được chuyện như Vậy.
Theo sự quan sát của cô, hai người kia cứ như vậy mà đến với nhau quá nhanh, Hứa Cảnh Hòa đã cô tình tiếp cận Cổ An An.
Dựa vào Có An An, cũng có thể có được không ít tin tức từ tập đoàn Lục Thị, trước kia cô ta đã từng làm việc ở Lục Thị, và cả Cố Thị cô ta cũng có chút hiểu biết.
“Lam Lam.”
Âu Cảnh Nghiêu đi đến, trên khuôn mặt điển trai có xuất hiện nụ cười.
Lam Hân nhìn thấy anh cười ười, đã biết là có chuyện tốt: “Có chuyện. tốt gì rồi sao?
Mấy ngày nay không thấy anh cười bao giờ.
Âu Cảnh Nghiêu cười gật gật đầu: “Vừa mới có được tin tức tốt, đã bắt được Ninh Thành Công.”
“Ôi”
Lam Hân kinh ngạc thốt lên, “Phi Phi đâu, anh đã nói chuyện này với cô ây chưa?”
Cô có chút lo lắng cho Ninh Phi Phi, dù sao trong khoảng thời gian này cô ấy cũng rất Ìo lắng cho anh trai mình.
Anh ta cứ ở bên ngoài chạy trốn chết, sẽ có thể xảy ra chuyện còn lớn hơn nữa.
Mà người anh trai này của cô ấy cũng đủ xảo quyệt, lại phải mắt một thời gian dài như vậy mới bắt được anh ta.
“Nói rồi! Cô á ấy, không có việc gì, cô không cần lo lắng.”
Âu Cảnh Nghiêu nói.
Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu chợt sâu thẳm hơn vài phân, anh nói: “Lam Lam, hiện tại sẽ chờ Ninh Thành Công nói ra người đã mua chuộc hắn, phía bên này tôi sẽ giao lại đoạn băng ghi hình cho cảnh sát, hỗ trợ quá trình điều tra.
Thời gian cô nhận chức sẽ là ba ngày sau, tôi đã thông báo cho từng chỉ nhánh công ty rồi.”