Cậu nhẹ nhàng đầy cửa đi vào, trong phòng chỉ bật đèn cạnh giường ngủ, nhìn trước cửa số tôi tăm của mẹ, trong lòng bàn tay ôm bức ảnh, khóc đến xé tim.
Cậu đau lòng dùng sức cắn môi một cái, chạy tới, ôm thân thể mảnh khánh.
“Mẹ, đừng khóc, cha sẽ không sao, không gặp được cha, sẽ có hy vọng.”
Cậu sẽ không an ủi mọi người, ngôn ngữ của mình, luôn luôn giồng như giấy trăng, không biết suy nghĩ đề nói.
Cậu biết rằng mẹ cậu rất đau đớn.
Nhưng mẹ phải chịu đựng.
“Hu hu hu. Tiểu Tuần, Tiểu Tuần, mẹ đau. “Lam Hân đau khổ tựa vào bờ vai nho nhỏ của con trai, nhắm chặt hai mắt lại, nước mắt như ngọc trai đứt dây, thầm vào vai và tóc mỏng của Tiêu Tuấn.
Sự xuất hiện của cọn trai cô làm cho cô như thể cô đã bắt được rơm.
Tiểu Tuần lệ rơi đầy mặt, lại đè nén không đề cho mình khóc ra thành tiêng.
Trái tim Lam Hân giông như bị đao nhọn đâm vào tim, khiên cô rơi vào loại đau khổ này không cách nào tự giải thoát mình.
Tất cả đau khổ tựa như vỡ đệ dâng lên toàn thân cô, mỗi một chỗ da thí củng hô hấp trên người đều có thể truyền đên đau đón.
Thế giới tối tăm.
Loại đau đớn từ đám mây rơi xuống vực sâu, làm cho thế giới của cô không có một tia sáng.
“Mẹ, chúng ta cùng nhau chờ cha trở Về, được không? Mẹ không khóc, được chứ? “Tiểu Tuần nghĩ đến cái gì thì nói cái gì?
Chưa bao giờ thấy mẹ bắt lực và đau đớn như vậy.
Cha đã xảy ra chuyện, cậu càng sợ mẹ xảy ra chuyện.
Đối với bạ anh em họ, miễn là mẹ là tốt, thì thế giới của họ là tươi sáng.
Cậu cũng muốn cha mình được bình an, gia đình họ có thể được hạnh phúc.
Nhưng chuyện xảy ra quá nhanh, làm cho bọn họ trở tay không kịp.
Lam Hân nghe giọng nói của con trai, đè nén tiếng khóc, cô ngước mắt lên, mở mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé của con trai tràn đầy nước mắt.
Ánh mắt cô vô thần, giống như mắt linh hồn vậy.
Cô run rẫy vươn ngón tay ra và lau đi những giọt nước mất trên khuôn mặt nhỏ bé của con trai mình.
Lúc này cô mới giật mình, cô buồn bã, khô sở, chỉ có thể mang đến cho con cái và người thân của mình thêm đau đón.
Cô mạnh mẽ cười cười nhìn con trai, “Tiểu Tuần, mẹ có thê cảm giác được, cha con không sao, chúng ta cùng nhau chờ anh ây trở về.
“Ừm!” Tiểu Tuần gật đầu, nước mắt của mình lại có chút không ngừng.
“Mẹ, cha sẽ ổn thôi, cha tìm mẹ nhiều năm như vậy, thật vất vả mới tìm được mẹ, cha sẽ không buông tha mẹ đâu. Cha chắc chắn sẽ tìm cách để sống sót và trở lại với chúng ta.”
Cậu muôn an ủi mẹ mình như vậy, và cũng là an ủi bản thân.
“Ừm!” Lam Hân gật đầu, ánh mắt đã sớm sưng đỏ, Ngấy ngô, rất khó chịu.
“Mẹ, mẹ cơm tối cũng không ăn, con lấy cho mẹ vài miễng bánh mì nhé.”
Lam Hân khẽ lắc đầu: “Mẹ không đói.