Lam Hân đang nói thì dừng lại, cô đâu có ý muốn từ chối ý tốt của anh chứ.
Thật ra là không muốn có bắt kỳ sự qua lại nào với anh ngoài công việc cả, những gì xảy ra vào hôm nay, đều là nguyên nhân do anh.
Lục Hạo Thành nhìn cô đang nói lại dừng, đôi mắt cong lên, gương mặt xinh xắn khác thường lại nhuốm lên sự nhẹ nhàng trên khuôn mặt: “Lam Lam, tôi biết ở đâu có siêu thị, chút nữa tôi sẽ dẫn cô đi”.
Lam Hân còn gì để nói nữa chứ? Chỉ biết im lặng.
Cô lấy điện thoại ra và nhìn vào, bây giờ vừa mới hơn chín giờ.
Cô gửi tin nhắn cho Cần Hi để Cần Hi đừng đến đón cô nữa, sớm như vậy, Cẩn Hi cũng yên tâm về cô.
Tin nhắn nhanh chóng được gởi đi, Cẩn Hi cũng nhanh chóng trả lời bảo cô về nhà cần thận, có việc gì nhất định phải gọi cho anh.
Lam Hân cười sảng khoái, trả lời một chữ được rồi thêm một cái icon nghịch ngợm.
Cô lại gửi tin nhắn cho Dịch Thiên Kỳ, bảo với chú ấy rằng mình đã trở về.
Lục Hạo Thành biết cô đang nhắn tin với Cẩn Hi, nhìn thấy cô cười mà chưa bao giờ cười với bản thân mình như vậy, trong lòng anh không tránh khỏi sự hụt hãng.
Dáng vẻ cô mỉm cười rất đẹp, và trong khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới đều đã được định đoạt.
Cả hai cũng không hề nói chuyện, lên xe, Lục Hạo Thành trực tiếp lái xe đến siêu thị gần căn hộ mà Lam Hân đang sống.
Siêu thị này mở cửa 24 giờ.
Hai người họ vào cửa siêu thị, Lục Hạo Thành kéo một chiếc xe đầy.
Lam Hân nhìn và cũng chẳng nói gì? Siêu thị này, là lần đầu tiên Lam Hân đến, bên trong làm ăn rất tốt, rất đông người.
Cô luôn thích đưa đám nhóc đi siêu thị, cùng ba đứa đến siêu thị, cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng hôm nay, người đi cùng cô là Lục Hạo Thành chỉ mới gặp nhau vài ngày, khiến cô có chút không tự tại.
Hai người họ đều là nam thanh nữ tú, những nơi họ đi ngang qua đều vô cùng gây chú ý với người khác.
“mau nhìn xem, cặp vợ chồng đó đúng trai tài gái sắc, điển trai thật, cứ như là minh tinh ấy”.
“Đúng vậy! Cô gái đó cũng rất xinh đẹp! Thật là ghen „ ty”.
Những người xung quanh bàn tán xôn xao, Lục Hạo Thành nghe hai chữ vợ chồng, cảm thấy vui lạ lùng.
Lam Hân nghe những gì họ nói đôi gò má bỗng ửng hồng.
Bọn họ đâu giống vợ chồng chứ? Cô đưa ánh mắt nhìn vào người đàn ông bên cạnh, thấy anh gợi môi, cười vui vẻ, trong phút chốc cô buồn bực, có chút không hiểu được tâm tư của Lục Hạo Thành.
Anh đang vui điều gì vậy? “Lam Lam, muốn mua cái gì?”. Vào trong được một lúc rồi mà chẳng thấy cô lấy đồ gì cả.
Lam Hân nhìn lấy anh có chút không tự nhiên nói: “Con trai tôi sẽ sang đây, tôi muốn mua cho nó ít đồ dùng sinh hoạt”.
“ÒI” Lục Hạo Thành vừa nghe thấy liền rất vui vẻ, Nhiên Nhiên sắp đến Giang thành ở, đó là chuyện không thể nào tốt hơn, anh có thể thường xuyên nói chuyện với Nhiên Nhiên để gia tăng tình cảm cha con.
“Vậy chúng ta đến khu vực đồ dùng trẻ em đi.” Lục Hạo Thành vừa nói, anh liền ngắng đầu lên nhìn những tắm biển chỉ dẫn xung quanh.
Cả hai người họ nhanh chóng tìm được khu đồ dùng sinh hoạt dành cho trẻ em.
Lam Hân bắt đầu tìm kiếm cẩn thận những nhãn hiệu mà con trai lớn của mình thích dùng, ba anh em nó có sở thích khác nhau, Tiểu Tuần thích những thứ có mùi vị nhẹ nhàng, không thích những thứ gì có mùi vị tùy tiện.
Bao gồm cả kem đánh răng cũng vậy, Lam Hân đã lựa chọn cần thận.
Lục Hạo Thành nhìn cô suốt cả buổi, khóe miệng luôn nhếch lên cười, trước đây khi không gặp được cô, ngày nào anh cũng nhớ đến cô.
Thấy cô ấy thích ăn vặt cũng đứng thắn thờ hết nửa ngày, vừa nhìn thì đã nửa ngày không nhúc nhích, cũng có khi bị người đi đường coi là kẻ điên rồ.
Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, cũng sẽ quay lại tìÌm kiếm, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc, anh cũng sẽ nhìn rất lâu mà không thể hồi thần.