Đến bây giờ không hề có một chút tin tức nào của anh trai.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy I hai đầu lông mày của cô quanh quần lầy ưu sâu, có chút nhíu mày: “Ninh Thành Công là anh trai của cô sao?”
Ninh Phi Phi nghe xong ba chữ Ninh Thành Công, ánh mặt đột nhiên nhìn về phía anh ta, “Tại sao anh lại quen biết anh trai của tôi?”
Âu Cảnh Nghiêu khẽ mím môi, không nói gì, chỉ đi tới ngồi lên ghế sô pha ở bên cạnh, anh ta chỉ chỉ ghê sô pha bảo Ninh Phi Phi ngồi.
Ninh Phi Phi lúc này lòng nóng như lửa đốt, cô không thê nghe được tung tích của anh trai, cô nhanh chóng ngồi vào phía đổi diện với Âu Cảnh Dương.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Âu Cảnh Nghiêu, chờ lây câu trả lời của anh ta.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thây cô sốt ruột như vậy, trong lòng cũng căng thăng theo: “Anh trai của cô có liên quan đến một vụ phạm tội, anh ta lầy tiền của đồi phương rồi bỏ chạy. Hiện tại người của chúng tôi đang đi tìm anh ta.
“Cái gì?”
Ninh Phi Phi một mặt tái nhọt, với tính cách của anh trai cô, vì tiền, quả thật anh ta có thể làm ra chuyện như Vậy.
Ninh Phi Phi vừa lo lắng vừa bắt đắc dĩ, lại càng không cam tâm. Mỗi một đứa con gái đêu là đứa trẻ lớn lên trong lòng bàn tay nâng niu của cha mẹ mình, nhưng vì cái gì mà hét lần này tới lần khác, cô luôn phải lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.
Cô luôn phải gánh chịu những tổn thương và gánh nặng do người thân mang đền cho mình.
Giọng nói của cô nghẹn ngào: “Chúng tôi cũng không biết anh ta đã đi đâu.
Tôi đã hỏi khắp tất cả bạn bè của anh ấy, và họ cũng không biết anh ấy đang ở đâu.”
Âu Cảnh Nghiêu nói: “Anh ta ở thành phô Phàn.”“
“Thành phố Phàn sao?”
Ninh Phi Phi nhíu mày, không nghĩ tới trong hai ngày vừa qua anh ta thực sự chạy tới thành phố Phàn.
“Ừm! Nhưng bây giờ anh ta đang lần trốn, người của chúng tôi cũng không thể tìm thây anh ta. Anh ta là anh trai của cô, tôi muôn cô khuyên anh ta ra đầu thú.”
Sau khi Âu Cảnh Nghiêu hiểu rõ hoàn cảnh gia đình cô, mới biết được răng cô gái đang ở trước mặt mình sông khỏ khăn như thế nào.
Điều kiện gia đình của cô không được tốt, cha mất sớm, mẹ lại đau ốm, không có việc làm. Anh trai lại là dân cờ bạc, cả nhà chỉ trông cậy vào một mình cô. đi làm rồi gánh vác.
Ninh Phi Phi khẽ lắc đầu: “Anh ấy sẽ không nghe lời của tôi đâu. Từ Thệ đến li anh ây vân luôn xem người em gái như tôi không tồn tại.”
Âu Cảnh Nghiêu nói: “Vậy thì sẽ rất phiền toái. Những gì mà anh trai cô đã làm đều do bị sai khiến. Anh ta bị cám dỗ bởi đồng tiền nên đã hãm hại anh trai cả của quản lý Lam.
Bây giờ anh trai cả của quản lý Lam đang ở trong tù.”
“Anh cả của quản lý Lam sao?”
Ninh Phi Phi lấy làm kinh hãi, cô biết rất rõ tính tình của anh trai mình, vì tiền thật sự chuyện gì anh ta cũng dám làm.
Vả lại, đêm hôm đó anh ta còn hết SỨC phần khởi nói mình phát tài rồi, hóa ra thật sự là lấy tiền của người khác.
Ninh Phi Phi nắm chặt hai tay. Cô vẫn luôn lo lắng anh trai cô sẽ dân thân vào con đường này. Nhưng không nghĩ tới ngày này lại đên sớm nhữ vậy.
Cô nhìn Âu Cảnh Nghiêu với vẻ mặt khẩn cầu, “Thư ký Âu, xin hãy giúp tôi. Anh trai của tôi từ trước đến nay suốt ngày mê cờ bạc. Chúng tôi cũng không có cách nào đề bắt anh ta lại.
Tôi thậm chí còn rất chán ghét, thậm chí còn hi vọng rằng anh ta sẽ không bao giờ trở về nhà nữa.’ Ninh Phi Phi nói đến đây, nước mắt không kìm được mà chảy ra.