Âu Cảnh Nghiêu: “…..” anh ấy và Lê tổng nói chuyện suôn sẻ sao, mắt to trừng mặt nhỏ, uỗông rượu giỏng uống thuôc, anh ây không hề biết nói cái gì để suôn sẻ cả?
Lời của Lục Hạo Thành khiến anh áy hoài nghi nhân sinh.
“Tôi không đi, anh đi đi, hoặc là gọi Tô Cảnh Minh đi đi, đây là vụ của cậu ta, chuyên cho tôi, tôi còn phải chùi đít cho cậu ta sao, không đi.”
Lục Hạo Thành không quan tâm những chuyện này, anh cười: “vậy cậu gọi cậu ta cùng ởi đi, tôi đi đây, chuyên bay của tôi đêm nay, tôi phải dẫn Lam Lam đến đảo nghĩ dưỡng, mây Tà, này đừng gọi cho tôi, tuân sau gặp lại.
Nói xong, Lục Hạo Thành đầy Lam Hân rời đi.
NA ” Âu Cảnh Nghiêu giận dữ đá Sô pha, tức không biết làm gì, ngược lại còn khiến chân mình bị đau đến ra mồ hôi.
“Lục Hạo Thành, khốn kiếp. ” Âu Cảnh Nghiêu ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt giận dữ.
Anh ấy cầm điện thoại gọi cho Tô Cảnh Minh.
“AIlol A Nghiêu, tôi đang nói chuyện với bạn gái tôi, cậu đừng làm phiên tôi.
Âu Cảnh Nghiêu giận dữ, từng chữ một thốt ra: “buổi tồi, cùng tôi đi xã giao, tôi số giới thiệu người tốt hơn cho cậu.”
Không đội”
* ý ám chỉ việc làm xấu xa của người khác thì bản thân không muốn dính dáng tói hoặc chịu trách nhiệm Tô Cảnh Minh vừa nghe lời này, cảm giác có chút không đúng, “Ai? Tôi có biệt không? j có đẹp không? Gia đình thế nào? ¡ Âu Cảnh Nghiêu đau đón giật giật chân, cười đên vẻ mặt đen tôi: “Tôi quen biết đều bị cậu làm hỏng một lần, người này cậu không biết, trông cũng rất đẹp, gia thê cũng rất tốt, cậu sẽ thích. “
Âu Cảnh Nghiêu nói thêm chữ thích.
Thằng khốn, không lừa gạt cậu, sao có thê xứng với cái chân đau của tôi đây.
Nồi của cậu tôi không đội đâu.
“Ha ha… A Nghiêu, tôi biết anh đối xử tốt nhất với tôi mà, „ bây giờ bạn gái tôi đang cãi nhau muốn chia tay với tôi, cô ây bảo tôi mua cho cô ây một cái túi 100.000, tôi chỉ bằng mua 100.000 thức ăn cho chó đi cho chó ăn cho TOI: 2 Âu Cảnh Nghiêu vừa nghe lời này, châm chọc cười cười: “Ha ha… Tôi thấy cậu cả đời này nên độc thân đi, luôn bị phụ nữ lừa gạt, cũng rất khó’ cho cậu đây. “
Tô Cảnh Minh vừa nghe lời này, không vui hỏi: “Âu Cảnh Nghiêu, anh là ai vậy? Sao lại hy vọng tôi cả đời độc thân. Tôi nói cho anh biết, ở một góc nào đó trên thế giới này, sẽ có một người đã định sẵn đang chờ tôi.
Anh đơi đấy, một ngày nào đó tôi sẽ tìm thấy cô ây.
Âu Cảnh Nghiêu: “Đừng hỏi tôi là ai, không làm hại cậu chính là người tốt.
“Ha ha… Anh là người tốt nhà nào vậy? Một sự lươn lẹo. “
Âu Cảnh Nghiêu: “Tôi chỉ hy vọng cậu có đầu óc, đừng để bị lừa nữa.
Tô Cảnh Minh lạnh lùng cười, nói: “A Nghiêu, đừng nói tôi, anh có bói cảnh của anh, tôi có câu chuyện của tôi, không đọc được câu chuyện của tôi, anh đừng đánh giá tôi lụng tung, cũng không cân dùng ánh mặt ngày hôm qua nhìn tôi hôm nay, một ngày nào đó tôi sẽ đề anh nhìn chằm chằm tôi.
Âu Cảnh Nghiêu: “…” Anh ây cầm điện thoại di động, trong lòng ‹ có chút nghỉ hoặc, có phải anh gọi nhằm điện thoại hay không, người đối diện thật sự là Tô Cảnh Minh sao?
Âu Cảnh Nghiêu phản bác lại: “Tô Cảnh Minh, câu chuyện của cậu có thể khiến tôi nói qua mây năm, đặc – biệt là lịch sử tình cảm của cậu, vô sô lốp dự bị của cậu, cũng không phải VÌ cậu rất mê người, mà là cậu ngu xuần, chỉ số thông minh của cậu chính là âm. “ . ngôn tình hoàn
Tô Cảnh Minh nghe xong, giận dữ quát: “Âu Cảnh Nghiêu, anh phát điên cái gì vậy? Hôm nay tôi không đắc tội với anh, lúc tôi xem anh là người, anh nhất định phải giả vờ giống một chút, nếu không sẽ bị tôi đánh đó. “
“Ha ha…” Âu Cảnh Nghiêu cười cười, “A Minh, Thượng Đề đều công bằng, cho cậu một diện mạo xinh đẹp, cũng cho cậu chỉ SỐ THÔNG MINH thập, chính là vì để cho cậu có vẻ phôi hợp hơn một chút, đừng dùng ngoại hình của cậu che giấu sự ngu ngốc của cậu, chờ ngày cưới chân chính của cậu đến rồi khoe khoang. Ngoài ra, một chiếc xe bị hỏng sẽ cân rất nhiều lốp dự phòng, cậu vận nên giữ sức, gặp lại vào buổi tối.”