Thời gian trôi qua, trong nháy mắt, nửa tháng trôi qua.
Chân Lam Hân, dưới sự đồng hành của Lục Hạo Thành, mình cũng có thê đứng lên đi vài bước.
Đây là một bắt ngờ lớn đối với Lam Hân.
Nhưng các bác sĩ đã cho cô ây thời gian hạn chế đề hoạt động, và phải rât cần thận trong quá trình phục hôi.
Lục Hạo Thành mỗi ngày cũng chỉ đện công ty vài giờ rồi trở về cùng cô đên bệnh viện phục hôi chức năng.
Lạc Cần Nghiên nhìn thấy Lam Hân hồi phục trị liệu không tệ, cũng rất vui vẻ, cô ây cũng cùng Mộc Tử Hoành phục hồi chức năng trị liệu, có lẽ dưới sự âm ướt của tình yêu, tâm tình Mộc Tử Hoành không tồi, khôi phục cũng rất Tốt, lúc trước chân anh ây rơi xuống đất không có một chút sức lực, hiện tại rơi xuông đất, tiếp nhận chung quanh có thể đỡ tường cùng sô pha di chuyền vài bước.
Đối với Mộc Tử Hoành và Lạc Cần Nghiên mà nói, đã là một kinh ngạc rất lớn.
Mà Mộc Tử Hoành cũng thẳng thú ở trong nhà Lạc Cần Nghiên, hai người thường xuyên đến nhà Lam Hân xâu chuỗi cửa, đến cũng náo nhiệt.
Mà Nhiên Nhiên, sau khi nghỉ ngơi một thời gian, vân không bỏ qua bộ phim trước đó.
Cậu bé tha thứ cho đạo diễn và sau đó hoàn thành bộ phim trước đó.
Dù sao trước đó cậu đã nỗ lực rất nhiều, không muốn cứ như vậy lãng phí vô ích.
Dù sao, người sông trên thê giới, chuyện gì cũng có thê gặp phải, Lam Tử Nhiên ngày đó cũng bởi vì quá tức giận mới rời đi, sau đó ngâm lại cũng không thể làm lỡ tiền đồ của mình.
Sau khi bắt đầu học vào ngày 1 tháng 3, ba anh em họ trở lại trường học.
Thời gian dưới sự âm ướt của tình yêu, trôi qua nhanh chóng, hôm nay, Lam Hân sáng sớm thức dậy, nhìn thoáng qua trên điện thoại di động, đã có anh đào bán trên siêu thị rôi.
Nhìn những quả anh đào to lớn vừa đỏ, Lam Hân miệng thèm liếm cánh môi.
Lục Hạo Thành đánh răng rửa mặt ra, mặc một bộ đồ màu trăng giản dị mỏng, thời trang quyên rũ, thây cô ngôi trên giường xem điện thoại di động, anh dịu dàng mỉm cười: “Vợ, hôm nay phải đi làm với anh?” “
Gần đây cô đã hồi phục rất nhiều, cũng sẽ đi cùng anh đến công ty, sau đó cùng nhau thảo luận về vân đề này.
Nhưng tiểu nha đầu này năng lực học tập rất mạnh, vừa muốn học chuyện trong công ty, học thiết kế, còn phải học tư liệu quản lý bắt động sản cha Dịch giao cho cô, mà cô vậy mà sắp xếp thời gian rất tốt, học cũng rất nghiêm túc.
Cha Dịch càng vui vẻ không thôi.
Lam Hân ngước mắt lên, nhìn anh cười cười, làm nũng nói: “Chồng, mua anh đào cho em ăn, em sẽ đi làm với anh. “
Lục Hạo Thành bị bộ dáng làm nững của cô làm tan chảy, bước nhanh qua ôm cô rời giường rửa mặt.
“Lam Lam, chúng ta đi mua anh đào trước, sau đó đi làm. Sau đó, chúng ta sẽ không trỏ về, ngày mai là cuôi tuần, anh và mẹ nói để cho bà ây chăm sóc anh em của tiểu Tuần, chúng tôi đi đến biệt thự nghỉ. “
Lục Hạo Thành nghĩ đến hai ngày nay chỉ có hai người bọn họ ở bên nhau, anh liền cảm thấy rất vui vẻ.
Lạm Hân nhìn thoáng qua anh, bắt đắc dĩ cười cười, “Lục Tạo Thành, bây giờ em không thê chạy không thể nhảy, anh và em đi nghỉ có ý nghĩa gì chứ? Em không thể đi bơi với anh, cũng không thê đi cùng anh trên bãi biển, cũng không thê ngồi tạo bóng ở dưới ánh hoàng hôn. “
Đôi với cô mà nói, đi nghỉ với chông mình là một chuyện rất lãng mạn, nhưng hai chân cô chỉ đi được vài bước, cho nên, chỉ có thể là gánh nặng của anh, cũng sẽ không vui vẻ mây.
Lục Hạo Thành lại không quan tâm những chuyện này, anh dịu dàng cười cười: “Chỉ cân ở bên em, ở đâu anh cũng cảm thấy hạnh phúc. “
Lam Hân vừa nghe lời này, bát đắc dĩ cười, anh yêu cô, đã không còn giới hạn thấp hơn.
“Được rôi, vậy, thì chỉ có thê vât vả mẹ và cha rồi.” Lam Hân cười cười, đưa tay vòng quanh cổ anh, tựa vào lòng anh, cười đến vẻ mặt hạnh phúc.